  Danh hiệu: MemberNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 11-01-2007(UTC) Bài viết: 548
Được cảm ơn: 11 lần trong 6 bài viết
|
Độc Huyền Cầm. Tặng Hương Trà.
Rồi một ngày bước giang hồ chợt mỏi, Ta bỗng thèm một góc ấm, bỏ cuộc chơi. Nơi ta về sẽ chẳng còn ai ở đó, Lối đã rêu, buồng đã quạnh hơi người...
Chỉ một sợi tóc dài vương bên gối. Tóc rụng còn xanh, tóc chưa rụng lại phai phôi; Sợi tóc mảnh như chiếc then cửa khép ngang lối về ký ức, Hình như một thời ta chỉ biết có nhau thôi...
Sẽ lẳng lặng bước qua bài thơ cũ, (Bài thơ một người viết riêng tặng một người); Sẽ nhẩn nha quét nhà và mở cửa, Đón gió về từ mọi nẻo xa xôi...
Rồi vác cuốc ra vườn nhặt cỏ, Rồi quảy thùng gánh nước tưới hoa; Bếp sẽ đỏ mỗi ngày hai buổi, Chim sẽ về bên mái hót ngân nga...
Bạn sẽ đến và ta sẽ đón, Rồi bạn lại đi sau những chúc mời; Chỉ đến lúc còn lại riêng ta với đêm dài đoản mộng Lại đem đàn tóc gảy khúc đãi bôi...
Rồi một ngày tay ân tình chợt lỏng, Độc Huyền Cầm rung những tiếng mồ côi...
Lương Ngọc An
| "Chúng ta còn lại gì..., chỉ rớt lại hai giọt nước mắt hoá thành băng!" |
|
|
|
  Danh hiệu: MemberNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 11-01-2007(UTC) Bài viết: 548
Được cảm ơn: 11 lần trong 6 bài viết
|
Màu của đêm Đêm không ngủ đêm nghe tiếng gừ gào của lũ mèo nháo nhác động tình. Ta đi tìm lại mình - trong anh ngõ thời gian chật chội đường ngày xuân chênh vênh. Đêm của ta có màu đỏ của trái tim đau. Đêm không ngủ đêm nghe tiếng còi tàu hú dài xé toạt tăm tối. Ta đâm sầm vào anh - trong ta, bả phù du vỡ vụn, tính đâu cuộc vuông tròn. Đêm của ta có màu đen ngòm cô đơn lầm lụi. Đêm mịt mờ. Ta trượt ngã vào anh niềm vui – bất hạnh xê xích một tấc gang chói vói. Đêm của ta có màu vàng vọt hư hao cửa hạnh phúc xộc xệch đường hư không lênh thênh…
| "Chúng ta còn lại gì..., chỉ rớt lại hai giọt nước mắt hoá thành băng!" |
|
|
|
  Danh hiệu: MemberNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 11-01-2007(UTC) Bài viết: 548
Được cảm ơn: 11 lần trong 6 bài viết
|
Bài thơ tuyệt mệnh của Lê Đức Hoàng Vân SỰ TRẢ THÙ
Chúa ơi! Trái tim con ngùn ngụt trong tâm hồn Trong tim chúa Sự nhẫn nhịn của con là vô hạn Nhưng nó đã đầy rồi Có một ngày Sẽ có một ngày Nếu Chúa không trừng phạt lũ dòi bọ đó Trong con sẽ trỗi dậy sự sát sinh Vì không con người nào Có thể chịu đựng Sự sỉ nhục lớn lao và nỗi đau Mà con sẽ, đã chịu đựng Con sẽ đâm suốt thanh kiếm Zataroc' Vào người lũ nó Con sẽ nhìn chũng nó quằn quại dưới chân con Như thần rắn Sẩ quằn quại dưới chân Người Con sẽ đâm hàng ngàn Hàng ngàn hàng vạn con dao Vào tim bọn chúng Nỗi đau mà bọn chúng chịu đựng Sẽ không bao giờ Không bao giờ bằng nỗi đau mà con đã trải qua Con sẽ thiêu rụi bọn chúng dưới ngọn lửa hồng thiêng Để tội ác và thân thể bọn chúng nát tan Con sẽ ngồi lên ngôi vàng Và ra lệnh cắt cổ bọn chúng Bằng tất cả sự căm hờn Chúa ơi! Bao giờ con mới có thể làm được điều đó Bao giờ con mới có thể trả được mối thù này Sự chịu đựng của con càng lúc càng tăng Và đi đôi với nó, mối thù cũng vậy Nhưng lũ nó nào đâu có biết Vẫn hành hạ con dưới ách ngai vàng Cầu xin Người hãy cho con sức mạnh Để làm cho chúng quỵ ngã Cầu xin Người hãy cho con lòng dũng cảm Để con có thể xuống tay giết người Con sẽ đánh đổi tất cả tâm hồn Để có thể cầm đầu bọn chúng Cầm chiếc đầu đã lìa khỏi cổ Và lên men chiến thắng Mối thù lên men Sẽ chẳng bao giờ tan. Amen! | "Chúng ta còn lại gì..., chỉ rớt lại hai giọt nước mắt hoá thành băng!" |
|
|
|
  Danh hiệu: MemberNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 11-01-2007(UTC) Bài viết: 548
Được cảm ơn: 11 lần trong 6 bài viết
|
Em yêu dấu Dù cuối cuộc đời chúng ta Cũng chỉ sống quanh quẩn, tộI nghiệp Với những điều giả tạo, Những ước mơ không thành Những nhọc nhằn gác trống Rồi đời sống như mây khói, Chỉ cho đôi ta những con sông nước đục Với đôi bờ lở bồi Với cánh chim mang những buổi chiều trải tới Với bóng tối đã đợi sẵn tình ta góc tối Với đêm đen đã đợi sẵn đời ta cuối đường Với những ước mơ sống lại Những khát khao khuấy đặc Những con cá chết đuối trong ánh trăng Anh, chết đuối trong đôi mắt em Từ đó, từ đó những nghi hoặc Những ngỡ là lấp lánh Như những hạt sương mai, Như buổi sáng không em, Như chính là em ở trong anh lưu loài, cuối kiếp. | "Chúng ta còn lại gì..., chỉ rớt lại hai giọt nước mắt hoá thành băng!" |
|
|
|
  Danh hiệu: MemberNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 11-01-2007(UTC) Bài viết: 548
Được cảm ơn: 11 lần trong 6 bài viết
|
| "Chúng ta còn lại gì..., chỉ rớt lại hai giọt nước mắt hoá thành băng!" |
|
|
|
  Danh hiệu: Thành viên mớiNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 21-11-2007(UTC) Bài viết: 39
|
Màu máu Tigon - Thâm Tâm Người ta trả lại cánh hoa tàn Thôi thế duyên tình cũng dở dang Màu Máu Tigôn đã biến sắc Tìm người yêu cũng phủ màu tang
Làm sao quên được thưở ban đầu Khi cánh Tigôn đã khắc sâu Một cánh hoa xưa màu hy vọng Nay còn dư ảnh trái tim đau
Người yêu hỡi người yêu của tôi hỡi Người yêu hỡi em giết chết một đời Dưới mộ sâu đau khổ anh ghi nhớ Hình ảnh em hoài mãi thế thôi
Làm sao quên được nét môi cười Vẫn nhớ chuyện tình mãi thế thôi Thôi em hãy giữ cành hoa úa Kỷ niệm ngày năm một cuộc tình. | Con người sinh ra không phải để tan biến đi như một hạt cát vô danh, họ sinh ra để in dấu trên mặt đất, in dấu trong trái tim người khác. |
|
|
|
  Danh hiệu: Thành viên mớiNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 21-11-2007(UTC) Bài viết: 39
|
T.T.Kh, nàng là ai???
Vào khoảng 6/1937, báo "Tiểu Thuyết Thứ Bảy" xuất bản tại Hà Nội đăng truyện ngắn "Hoa Tigôn" của ký giả Thanh Châu. Theo đó câu chuyện kể lại một mối tình giữa một chàng nghệ sĩ và một thiếu nữ.
Sau đó không lâu, toà soạn gặp được của một người thiếu phụ trạc 20, dáng bé nhỏ, thùy mị, nét mặt u buồn, mang đến một bì thơ dán kín gửi cho chủ bút, trong đó chỉ gọn một bài thơ "Hai Sắc Hoa Tigôn", dưới ký tên T.T.Kh.. Khi thiếu phụ đi rồi, tòa soạn xem thơ nhận thấy thi phẩm ghi lại cảnh tình đáng thương tâm, nhưng người ta chỉ nhớ lờ mờ hình ảnh thiếu phụ kia. Đó là lần đầu và cũng là lần cuối người thiếu phụ nầy xuất hiện.
Câu chuyện "Hoa Tigôn" đã khơi lại mối tình xưa mà người thiếu phụ (T.T.Kh.) đã từng yêu một người và từng trao lời gắn bó dưới giàn hoa Tigôn. Rồi chàng ra đi, nàng ở lại và nhận một mối tình gượng ép. Nàng đã làm bài thơ để giải tỏa niềm tâm sự.
Trong "Hai Sắc Hoa Tigôn" tác giả thuật lại câu chuyện tình giữa nàng và chàng nghệ sĩ trót đã yêu nhau, song hoàn cảnh trái ngang, nàng phải gạt nước mắt nên duyên cùng người khác - một ông chồng luống tuổi - để rồi tan nát tâm tư mỗi khi nhớ lại những kỷ niệm êm đềm của một thời quá khứ.
Sau bài thơ nầy, tòa soạn "Tiểu Thuyết Thứ Bảy" lại nhận được bằng đường bưu cục 3 tác phẩm khác cũng mang tên T.T.Kh.. Đó là các bài "Bài Thơ Thứ Nhất", "Bài Thơ Đan Áo" (riêng đăng ở Phụ Nữ Thời Đàm) và "Bài Thơ Cuối Cùng".
Từ đó về sau, người ta không còn gặp thơ của T.T.Kh. nữa và không hiểu tại sao bài "Hai Sắc Hoa TiGôn" lại xuất hiện trước "Bài Thơ Thứ Nhất."
Từ lúc T.T. Kh. góp mặt vào làng thi ca tiền chiến, người ta đã tốn biết bao công phu đi tìm hiểu về T.T.Kh.. Không ai biết được tên thật cũng như quê quán của nàng. Có kẻ cho cô là người yêu của thi sĩ Thanh Tâm, hay đây chỉ là một nhân vật trong tưởng tượng của ông nhằm lâm ly hóa hay thi vị hóa một mối tình tưởng tượng. Rồi ký giả Thanh Châu, các thi sĩ Nguyễn Bính và J. Leiba cũng nhận T.T.Kh. là người yêu của mình! Kể từ đó, dù cho các nhà văn tốn không biết bao giấy mực nhưng họ vẫn không biết gì hơn về nàng.
Về hoa Tigôn (Antigone in French): loại hoa dây leo, không thơm, có hình quả tim vỡ làm mấy mảnh. Hoa Tigôn rất đẹp, có hai loại: loại cho ra hoa mầu trắng và loại cho ra hoa mầu đỏ hay hồng tươi, có thể mọc ở toàn cõi VN. Lá Tigôn mầu xanh, hình tim như lá trầu nhưng nhỏ cỡ 3 ngón tay. Hoa Tigôn nhỏ bằng đầu chiếc đũa ăn cơm, mọc thành chùm. Hoa Tigôn có 5 cánh hình trái tim, hai cánh nhỏ ở trong và 3 cánh lớn hơn chụm vào nhau bao ở ngoài. Khi gặp gió hay mưa hoa rụng từ cuống hoa, rơi xuống đất nhưng vẫn còn nguyên cả bông hoa chứ cánh hoa không tách rời ra tơi tả như T.T.Kh. mô tả trong thơ của bà. Ở miền Nam Việt Nam gọi là hoa nho vì lá giống lá nho. Tác giả mượn ý màu trắng là màu trinh bạch, ngây thơ khi nàng còn nhỏ dại, và hồng là màu mà nàng phải trải qua những sự đau khổ trong tình trường khi con tim nàng tan vỡ........
Như đã thấy "Bài Thơ Cuối Cùng" xuất hiện vào giữa năm 1938, trong đó T.T.Kh. giận trách người tình cũ đã đem thơ của nàng lên mặt báo làm lộ chuyện thầm kín cho khắp người đời thóc mách xem thì không còn thấy xuất hiện bài thơ nào khác của nàng nữa.
Mãi tới 2 năm sau, vào giữa 1940, mới thấy xuất hiện bài thơ "gửi T.T.Kh." với bút hiệu Thâm Tâm (Nguyễn Tuấn Trình, 1917-194, có lẽ là ông ở xa vừa mới về. Ông tự nhận là người tình cũ của T.T.Kh., gọi nàng bằng tên "Khánh" và nhắc tên nầy tổng cộng 4 lần. Bài thơ nầy là để trả lời cho 4 bài thơ của nàng, nhưng với giọng điệu cay đắng, mỉa mai!
Ngoài ra Thâm Tâm còn 2 bài thơ khác viết cho T.T.Kh. như sau: "Màu Máu Tigôn", "Dang Dở".
Đây là những bài thơ tình hay nhất của Thâm Tâm gởi cho T.T.Kh. xuất hiện trong năm 1940. Bài thơ "Dang Dở" trên đã chấm dứt mối tình bí mật đó. Nhưng...
Sau đó, người ta lại được biết chút ít về T.T.Kh. qua bài thơ "Dòng Dư Lệ" của Nguyễn Bính. Lúc bấy giờ ai chẳng nghĩ T.T.Kh. chính là người tình vườn Thanh của Nguyễn Bính. Nhưng đó chỉ là sự ngộ nhận của một kẻ si thơ T.T.Kh. mà thôi.
Thi sĩ Nguyễn Bính lúc còn trẻ có máu "giang hồ", vào Nam ra Bắc mấy lần. Một lần dong ruổi, gặp đêm mưa lớn, ông ghé vào trọ tại một nhà ở vùng Thanh Hóa, được người lão bộc tiếp đãi. Nhà có khu vuờn đẹp, trong nhà có cô gái trẻ ngồi quay tơ - mà ông gọi là "Người Vườn Thanh" - đã khiến ông run động, thao thức bâng quơ; nhưng nghĩ mình còn nặng kiếp phong trần nên chưa dám tính đến chuyện tình duyên.
Rồi mấy năm sau, ông lại có dịp qua vùng Thanh Hóa, bèn tìm đến chốn cũ, thì được người lão bộc năm xưa kể cho nghe "một thiên hận tình." Thời gian lại qua đi, ông gần như đã quên câu chuyện đó, thì đọc được những bài thơ của T.T.Kh. xuất hiện trên báo. Ông thấy những bài thơ đó giống hệt thiên hận tình của "Người Vườn Thanh" năm nào, ông nghĩ rằng "Người Vườn Thanh" chính là T.T.Kh., và viết bài thơ "Dòng Dư Lệ" để tặng nàng.
Mặc dầu xôn xao bàn tán và tranh dành lấy mình và lấy thơ của mình, T.T.Kh. đã biến mất. Cho đến mùa xuân năm 1938 ngày 30 tháng 10 thì trên Tiểu Thuyết Thứ Bảy lại xuất hiện T.T.Kh. với Bài Thơ Cuối Cùng. Đó là bốn bài thơ mà T.T.Kh. đã để lại trong lòng tất cả người yêu thơ của bà. Cho đến thập kỷ 80, vẫn có người noí rằng bà còn sống và đã gặp bà, nhưng dù sao đó cũng chỉ là một lời nói mà thôi.
Vậy T.T.Kh. nàng là ai??? Và vì ai mà làm thơ??? Cái nghi vấn đã kéo dài hơn 50 năm cho đến năm 1994. Bà Đ.T.L (tạm dấu tên) đã tiết lộ cái mà thiên hạ cho là "thiên cơ bất khả tiết lộ" cho nhà văn Thế Nhật, và đó cũng là cái chìa khóa để mở cái cửa nghi vấn cho làng văn học Việt Nam.
T.T.Kh là gì? T chữ thứ nhất là TRẦN T chữ thứ hai là THANH Kh chữ thứ ba là KHÓC
KHÓC ở đây là khóc cho mối tình có duyên không nợ, khóc cho cái éo le cuộc đời. Tạo hóa trớ trêu khiến cho họ gặp nhau rồi đem cho họ bao nhiêu là nước mắc ngậm ngùi khi xa nhau.
THANH là Thanh Châu, là tác giả của truyện ngắn"Hoa Tigôn" đã nhắc ở trên. Ông hiện cư ngụ tại Hà Nội, là người đã tạo cho T.T.Kh. những cảm xúc để viết lên những giận hờn, thương xót, và khóc thương. Người đã mang nặng chữ chung thủy với chữ tình, đã gắn bó với thơ T.T.Kh., với cái hồn của nàng suốt hơn 50 năm trời đăng đẵng. Một người mà hôm nay thân đã tàn sức đã tận, nhưng tâm hồn vẫn lâng lâng cái trẻ trung, cái nhớ thương ray rứt về cố nhân. Một người có tâm hồn cao thương và sắc đá, trước những thử thách trớ trêu của tạo hóa, nhưng lại mềm mại, đắng cay trong từng ngòi bút ông buông lời
TRẦN là Trần Thị Chung, (tên thường gọi là Trần Thị Vân Chung) sinh ngày 25-8-1919 tại thị xã Thanh Hóa, Hà Nộị sinh trưởng trong một gia đình Quan lại thời bấy giờ. Vân Chung có một người anh cả, hai người em gái và một người em trai út. Năm 1934, qua mối mai, gia đình nàng đã hứa gả nàng cho một luật sư (Lê Ngọc Chấn, ông đã chết sau khi mãn tù cải tạo học tập). Hiện nay bà cùng các con sinh sống ở miền Nam nước Pháp trong một thị xã nhỏ và bà vẫn tiếp tục làm thơ, viết văn với nhiều bút hiệu khác khau như Vân Nương, Tơ Sương v.v... | Con người sinh ra không phải để tan biến đi như một hạt cát vô danh, họ sinh ra để in dấu trên mặt đất, in dấu trong trái tim người khác. |
|
|
|
Di chuyển
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.
|