  Danh hiệu: Thành viên mớiNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 20-06-2004(UTC) Bài viết: 673
Được cảm ơn: 4 lần trong 3 bài viết
|
Trong buổi giao lưu với một nhà thơ, khi nhận được câu hỏi: "Tại sao trước kia anh lại yêu bà xã của mình?", nhà thơ ngẩn người ra rồi gãi đầu: "Làm sao biết được. Yêu thì yêu thôi, chứ tôi chả biết tại sao...". Câu trả lời thành thật và nhiều người dự khán vỗ tay.
Tuy nhiên, trong một buổi giao lưu thường kỳ về tình yêu - hôn nhân - gia đình được tổ chức dành cho các học viên tại Nhà Văn hóa Phụ nữ TP Hồ Chí Minh mới đây, đa số các thành viên tham dự cho rằng cách yêu "chả biết tại sao" như trên lại có vẻ... hơi nguy hiểm, muốn tình yêu sống lâu thì cần phải... học!
Đến tham dự buổi giao lưu hôm ấy, tôi làm quen với một cô bạn tên N.Thủy, 26 tuổi, làm kế toán trong một công ty tư nhân tại quận Tân Bình, TP Hồ Chí Minh. Xinh đẹp, có học thức, việc làm ổn định... nhưng chuyện tình cảm của cô luôn gặp trục trặc. Thủy khoe, lúc nào cô cũng trung thành với cách yêu "vô tư, không nghĩ ngợi". Nhưng cho đến khi kết thúc hai cuộc tình và đang ngấp nghé đến với anh chàng thứ ba, cô vẫn không nhận ra lý do tại sao hai anh chàng trước không hẹn mà ai cũng như ai, sau một thời gian khá dài gắn bó với cô đều đồng loạt "vẫy tay chào nhau" mà không có một lời giải thích, trong khi cô "không có một lỗi lầm gì"! Thủy cũng cay cú, cũng oán hận, khóc lóc một thời gian, rồi lại thấy an ủi khi có một vài "vệ tinh" mà cô vừa ý tối nào cũng bấm còi xe trước cổng nhà. Tuy đã là cuộc tình thứ ba, cô vẫn còn nhiều hăm hở, nhưng trong lòng đã bắt đầu nhen nhúm nỗi băn khoăn: Biết đâu?... Nhưng rồi cô tự an ủi mình: Bất quá tam, lần này dứt khoát không thất bại...
Không biết chuyện tương lai có được như Thủy mong muốn không, nhưng mấy hôm trước Thủy nghe bạn bè kể lại tâm sự của anh chàng người yêu thứ hai về cô, khi họ chất vấn anh ta tại sao nửa đường lại "cao bay xa chạy": "Người yêu đầu tiên của Thủy cũng là bạn mình! Cô ấy xinh xắn nên hai đứa đều thích. Khi hai người chia tay, mình không ngần ngại đến lấp vô chỗ trống, nhưng từ từ mới thấy "thấm thía" vì tính tình cô ấy đơn giản quá! Lúc gặp nhau, đi uống cà phê, mình luôn luôn phải nghe tất cả những chuyện liên quan đến cô ấy, và đương nhiên chuyện nào khó khăn thì mình có nhiệm vụ phải "giải quyết". Còn khi không có gì rắc rối thì Thủy lại huyên thuyên kể chuyện bạn bè, chuyện trên trời dưới bể... hay gợi ý mình đi xem phim, xem ca nhạc, chứ rất ít khi hỏi han hay quan tâm đến mình. Riết rồi khi mình gặp một chuyện buồn lòng, mình không hề nghĩ cô ấy là người thích hợp để chia sẻ. Nhiều khi Thủy vô tư đến mức làm cho mình có cảm giác cô ấy yêu là để ngày ngày có người đến chở đi chơi cho vui (?!). Mình rút lui vì nghĩ rằng Thủy không yêu mình thật sự...".
Rất hoang mang khi nghe bạn bè thuật lại "bầu tâm sự" của người xưa, Thủy bèn lân la tìm đến những buổi giao lưu tình cảm để được nghe tư vấn. Tuy nhiên, cô nói mình đến đấy không chỉ vì những bất ổn riêng tư, mà còn vì tò mò, muốn hiểu tại sao tình yêu - xưa nay vốn rất thiêng liêng và chỉ có trái tim mới được quyền cất lên tiếng nói - nay lại cần phải... học! Còn cách yêu của Thủy, sau khi nghe chuyên viên tâm lý phân tích, cô mới vỡ lẽ ra nhiều điều. Đó là một dạng yêu để hưởng thụ. Có rất nhiều bàng quan và một chút ích kỷ luôn hiện diện trong cách cư xử của cô, dẫn đến việc không thể có một tình yêu đúng nghĩa như cô mong muốn. Như vậy, muốn có một tình yêu đích thực và lâu bền thì ngoài nhan sắc trời cho, dứt khoát Thủy cần phải học! Cụ thể là học để biết rằng hai cuộc chia tay vừa qua không phải là "kết thúc hai cuộc tình" như lâu nay cô vẫn tưởng. Học để biết rằng thực chất cô chưa từng yêu ai trong hai anh chàng đó, vì trong tình yêu, sự cho - nhận phải dung hòa. Và học để hiểu rằng cô hoàn toàn có thể giữ chân được anh chàng thứ ba này, không chỉ bằng sự thu hút từ vẻ bên ngoài, không phải tin vào câu nói "du di" bất quá tam, mà cô phải biết yêu với một trái tim thật sự!
Trần Minh Luân(Thanh Niên)
Sửa bởi quản trị viên 27/08/2009 lúc 06:34:22(UTC)
| Lý do: Chưa rõ | Chúng ta nói dối khi chúng ta nói rằng chúng ta sợ… sợ cái điều mà chúng ta không hề biết, sợ những người chúng ta nghĩ đến, sợ những gì sẽ khám phá ra chính chúng ta.
|
|
|
|
|
|
  Danh hiệu: Thành viên mớiNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 20-06-2004(UTC) Bài viết: 673
Được cảm ơn: 4 lần trong 3 bài viết
|
Với một khuôn mặt trẻ con và ngây thơ, bị hỏi dồn dập "Tại sao lại yêu ? ", " Yêu để làm gì, phải có mục đích chứ" , "Yêu như thế nào? ". Con bé chỉ biết nói "Không có lý do và Không biết" và khóc. Yêu có thực sự là có lý do không ? nhưng chắc chắn không phải là "Tình yêu đến em không mong đợi gì, tình yêu đi em không hề nuối tiếc". | Chúng ta nói dối khi chúng ta nói rằng chúng ta sợ… sợ cái điều mà chúng ta không hề biết, sợ những người chúng ta nghĩ đến, sợ những gì sẽ khám phá ra chính chúng ta.
|
|
|
|
  Danh hiệu: Thành viên gắn bóNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 07-09-2004(UTC) Bài viết: 1.200
Cảm ơn: 2 lần Được cảm ơn: 197 lần trong 122 bài viết
|
-» Học Để Biết Yêu «- | «- Xuân sang, hè tới, thu về, rồi đông đến... thời gian mải miết trôi không ngừng nghỉ, không đợi chờ ai. Ðời người cũng đủ bốn mùa, mùa xuân được coi là mùa của tuổi trẻ và tình yêu. Vậy mà không ít bạn gái đã để cho mùa xuân vô tình trôi qua nhanh chóng, dẫn bạn sang mùa hè gay gắt của cuộc đời, lúc đó mới giật mình thảng thốt: Hình như mùa xuân đã vụt bay đi, mang theo cả tuổi trẻ của ta rồi ! Vậy mà hình như ta vẫn chưa hề được yêu, chưa hề biết đến tình yêu đích thực. Vì sao ?
Không xấu xí, không kém cỏi - sao vẫn hẩm hiu ? Ngày nay, nhiều bạn gái có chí tiến thủ chẳng kém gì phái nam nhi. Họ học hành, phấn đấu, chiếm lĩnh nhiều đỉnh cao và cũng không quên làm đẹp để trở thành người phụ nữ hoàn hảo, hấp dẫn. Họ quan niệm rằng, đối với tuổi trẻ, việc hoc tập là quan trọng nhất, chỉ cần học giỏi, đỗ đạt, thành tài, thành danh là sẽ có tất cả. Một người con gái thông minh, tự tin, có bằng cấp, có nghề nghiệp, làm chủ cuộc sống thì việc gì lại không làm được! Lo gì không có người yêu, không lấy được chồng. Ngoài sự nghiệp, họ cũng biết chăm sóc cho mình để trở nên đẹp hơn, hấp dẫn hơn. Họ học được cách ăn mặc, trang điểm, đi đứng, nói cười duyên dáng, tình tứ để trở nên quyến rũ hơn trong công việc và trong con mắt của đàn ông. Thế nhưng... thực tế vẫn có nhiều bạn gái trong tay có tới 2-3 tấm bằng đại học, trong đầu có cả núi kiến thức, trong cuộc sống thì giỏi giang, thành đạt chẳng kém ai, vậy mà cứ hết mùa xuân này đến mùa xuân khác biền biệt trôi qua, họ vẫn một mình lẻ bóng, chẳng kiếm được một tấm chồng. Thực ra cũng có một thời, đàn ông dập dìu quanh họ, nhưng ai cũng đến rồi đi, cho đến khi cô cảm thấy mình lênh đênh như con thuyền không bến đậu. Chính cô không cắt nghĩa nổi tại sao ?
Không có trường đại học cho tình yêu !
Có bằng cấp, có tri thức, có sự nghiệp, thậm chí cộng thêm cả điểm nhan sắc, nhiều bạn gái đinh ninh rằng mình đang "dẫn điểm", đang cầm chắc "tấm thẻ ưu tiên" để mở cánh cửa tình yêu - hạnh phúc - tương lai. Thực ra họ có lý. Một cô gái thành đạt như vậy đương nhiên có nhiều ưu thế và cơ h ội tốt hơn trong cuộc sống. Nhưng đó mới chỉ là điều kiện cần nhưng chưa đủ cho hạnh phúc. Bạn có thể là cô gái thông minh, có tài, thành đạt trong sự nghiệp, thậm chí xinh đẹp nữa, nhưng bạn vẫn có thể là cô gái bất hạnh, không thành công trong tình yêu. Trong khi đó xung quanh bạn, có những cô gái không thông minh như bạn, nhưng họ lại có tình yêu đẹp hơn, có hạnh phúc trọn vẹn hơn bạn. Có một lúc bạn chợt nhận ra rằng: Tấm bằng đại học không phải là tấm thẻ "ưu tiên" của tình yêu. Trường đại học có thể dạy bạn đủ thứ, từ toán học, vật lý học, văn học, đạo đức học, đến những thứ cao siêu hơn như triết học, tin học v.v... nhưng không có trường đại học nào dạy bạn biết yêu.
Bạn phải tự học để biết yêu ! Hình như các bạn gái không gặp may trong tình yêu thường có chung một "căn bệnh" là: Yêu bản thân mình quá! Họ có quá nhiều ưu điểm nên thường có tâm lý tự kiêu, coi mình là trung tâm của vũ trụ, tự đặt ra những tiêu chuẩn quá cao mà các chàng trai thường khó lòng với tới được. Các cô gái xinh đẹp thông minh thường cảm thấy bọn con trai tầm thường, kém cỏi hơn mình, chẳng mấy ai "hơn hẳn mình một cái đầu". Vì thế họ cao ngạo như nhữ ng cô công chúa kén phò mã, nhìn những kẻ tới cầu hôn bằng nửa con mắt. Những cô gái này nghĩ rằng mình có đủ tiêu chuẩn để ai cũng phải yêu mình mà mình chẳng cần phải yêu ai hết. Song họ không nghĩ tới một điều: Cho dù đàn ông có yêu mình đến đâu mà mình không biết cách quan tâm đáp lại tương xứng thì rồi họ cũng sẽ chán nản mà bỏ cuộc. Ðàn ông đi tìm cho mình một người bạn đời biết yêu thương chia sẻ, chứ không đi tìm một "nữ bá chủ" hay một "người đàn bà thép" để thống trị mình. Tình yêu là mối quan hệ hai chiều, là một phương trình có hai vế bằng nhau. Vì vậy các cô gái cần phải học cách yêu và học cách "cân bằng phương trình" tình yêu đó. Nếu biến tình yêu thành một bất đẳng thức thì dù bạn có thông minh, xinh đẹp và tài giỏi đến đâu, bạn cũng sẽ là người thua cuộc.
| |
|
|
|
|
Di chuyển
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.
|