Tư Vấn HIV
»
Vòng tay cộng đồng !
»
Thêm một góc nhìn
»
(Tiên Lương - Kinh hoàng AIDS) - Cẩm Khê, Phú Thọ.
  Danh hiệu: Thành viên gắn bóNhóm: Tham vấn viên Diễn đàn
Gia nhập: 26-05-2004(UTC) Bài viết: 1.234
Cảm ơn: 3 lần Được cảm ơn: 16 lần trong 11 bài viết
|
Thật khó có thể hình dung được ở vùng quê heo hút Tiên Lương (huyện Cẩm Khê, Phú Thọ) có một xóm nghèo khuất nẻo với một gia đình 6 người nhiễm HIV; với những người đàn bà bị lây nhiễm HIV từ chồng để rồi goá bụa lúc chưa đầy 20 tuổi đang nuôi con chờ chết trong đói nghèo và tuyệt vọng. Nơi đó có cả cái cô Sơn sau khi lây nhiễm HIV từ chồng, chồng chết, cô đành quẳng đứa con trai đang mỏi mòn chờ chết lại cho ông bà nội rồi son phấn lẫy lừng đi làm cave...
Một nhà có 6 người nhiễm HIV
|
Nguyễn Thị Thành: "Anh cứ chụp ảnh, có bao giờ ra khỏi cái làng này đâu mà sợ!". |
Đó là chuyện của nhà ông Trần Văn Sâm, ở xóm 3, xã Tiên Lương. Ông bà Sâm sinh được 5 người con (3 trai, 2 gái). Người con trai út sinh năm 1979, trên đường đi học ngoài huyện về bị sét đánh chết khi mới 17 tuổi. Hai con trai còn lại của ông là Trần Văn Sơn và Trần Văn Hồng đều bị HIV sau quá trình đi làm than ở Quảng Ninh, đều để lây sang vợ trẻ và con thơ! Hai người con gái - người lấy chồng, người chưa chồng sống trong bối cảnh "giời đày" ấy đều chán nản bỏ đi phiêu dạt tứ tán. Chúng tôi đến thăm, ông Sâm tiếp khách một cách miễn cưỡng. "Thằng cháu nội đang sắp chết. Hai thằng con giai của tôi cũng tất thế (ý nói bị nhiễm HIV). Nhà tôi thế là "đứt" hết cả, đủ 5 đứa con, đủ cháu nội ngoại thế mà giờ còn nhõn hai cái mạng già sống với nhau".
Nỗi đau nhà ông Sâm cũng mang tính "quốc tế" lắm. Chả là hồi sự cố... chiến tranh Vùng Vịnh ở Iraq đầu những năm 1990 diễn ra, mấy anh ở Tiên Lương đi làm thuê xứ người mới chạy bom đạn dạt về quê. Có ít "bơ thừa sữa cặn" của "tây", lại vẫn ấp ủ máu làm giàu bằng mọi giá, mấy anh "tây dở" ấy mới tính chuyện kéo quân đi làm than thổ phỉ ở Quảng Ninh. Bấy giờ, Trần Văn Sơn, con trai thứ của ông Sâm, sau thời gian theo học ở một học viện ngành quân sự dưới Hà Nội vừa bị... đuổi học; nên theo cánh cai than đi biệt luôn. Đi rồi, Sơn còn về rủ anh trai và cả 35 thanh niên ở xóm 3 cùng sung vào "tập đoàn đội than". Ra đến lò rồi là sống với luật đao búa giang hồ, phải đâm chém và phải biết chích choác thuốc kích thích và cả thuốc phiện để tăng sức lực. Được vài năm, các lò than thổ phỉ bị dẹp, hai con ông Sâm trở về làng mà không hề biết đã mang trong mình "căn bệnh thế kỷ".
Đến một ngày cô Lâm - vợ của Trần Văn Hồng ốm o và được phát hiện HIV dương tính rồi chết. Chẳng bao lâu, con trai cô, cháu nội của ông Sâm, cháu gái tên Linh cũng chết vì HIV khi mới có 4 tuổi đầu! Người ta hãi hùng đem anh Hồng đi xét nghiệm thì hoá ra anh này cũng bị HIV nốt. Từ khi nghe tin mình bị "án tử hình", Hồng đâm ra tiêu cực khiến làng xóm nhiều khi mất mật. Cứ gặp anh ta là mọi người chạy... tán loạn! Hồng sinh năm 1970, giờ đang là tội nhân của Trại giam Phủ Đức ngoài Việt Trì, HIV của anh ta đã là "giai đoạn cuối" rồi.
Ông bà Sâm già cả bệnh tật, nghèo đói trong căn nhà lợp lá cọ ọp ẹp ngoài góc làng ấy cũng đã hết sức chịu đựng rồi. Nhà có 6 người bị HIV, 3 người đã chết, 3 người giai đoạn cuối đang chờ chết. Duy có nhõn cô con dâu là vẫn đi cấy gặt thuê tự nuôi mình được. Cô ấy tên là Thành, sinh năm 1983, xinh gái và ngoan ngoãn có tiếng trong vùng. Em đã bị lây nhiễm HIV từ chính chồng mình. Khi Sơn (con thứ 2 của ông bà Sâm) chết, bố mẹ chồng nhường cho căn buồng bé tẹo để mẹ con Thành sống nốt những ngày cuối cùng. Cháu Lương sinh ngày 6/1/2001 đang sống trong những ngày kinh hoàng nhất đời nó. Thằng bé chưa đầy 4 tuổi này đang bị virus HIV đẩy đến chỗ phát triển giật lùi, nó hầu như không cử động, không nói năng gì được nữa.
Bà nội nó khoe: "Độ trước nó nói lem lém ấy, cũng lưng ong đùi dế lắm, nhưng bây giờ thì chân tay teo tóp như cẳng sậy. Nó nóng sốt suốt ngày và hầu như không ăn, không nói được nữa". Suốt thời gian ngồi trước tôi, thằng bé cứ tròn mắt nhìn và chỉ biết làm một một động tác: Ấy là ho! Những tiếng: "Cục! Khặc! Khặc!" liên tiếp nhau đến mức người ta có cảm giác cậu bé đang đếm từ một đến một nghìn, một vạn và cứ đếm mãi, đếm đều đều bằng những tiếng ho nối đuôi nhau. Nó không đủ sức để ho mạnh lên một tiếng nữa.
Không có một thứ thuốc nào dành cho nó cả. Cũng không có một thức ăn gì gọi là bồi dưỡng cho nó cả. Bác sĩ bảo ăn uống tốt thì kéo dài những ngày bệnh tật của nó thêm một chút. Mẹ nó 21 tuổi, không biết kiếm đâu ra tiền đành "vâng" rồi ẵm con đi vòng quanh căn buồng ẩm mốc và khóc. Mấy thứ quà và chút tiền mọn chúng tôi gửi mẹ con Thành làm em rưng rưng. "Anh là người cho mẹ con em nhiều nhất đấy! Các đoàn trước, chưa có ai cho mẹ con em nhiều hơn... 30 nghìn đâu". "Anh cứ chụp ảnh, quay phim, có bao giờ ra khỏi cái làng này đâu mà sợ". Hằng ngày, Thành lếch thếch ẵm con sang nhà ông ngoại gửi nhờ rồi mới ra đồng làm thuê. Tối mẹ con lại ôm nhau về nhà bố mẹ chồng, nhóm cỏ rả ở cái đầu chái nhà tan hoang ấy lên nấu một nồi cơm con con hai mẹ con nựng nhau ăn! Dạo này thằng bé đi ngoài lần nào cũng chỉ ra toàn... giun.
Số phận bi thương
1. Anh Thắng sinh năm 1969, người ở xóm 3 đã lây HIV sang vợ, sang con của mình. Thậm chí hai vợ chồng bị HIV nhưng cách đây ít ngày anh chị vẫn vô tư đẻ thêm một cháu trai nữa, thằng bé ra đời nặng chỉ 1,8kg! Nhiều người ngỏ ý trách vợ chồng anh Thắng nỡ lòng nào cố sinh thêm một đứa nhỏ với nguy cơ lây nhiễm HIV từ cha và mẹ rất cao như thế cho thêm... đau lòng. Song, có nghe trực tiếp anh Thắng tâm sự trong căn nhà mà người đời đang hắt hủi ấy thì người ta mới biết hết nỗi đau đớn trong sự ra đời của một sinh linh bé bỏng.
"Hôm ấy, phát hiện ra thì thai đã mấy tháng rồi; tôi đưa vợ sang bệnh viện bên thị xã Phú Thọ, người ta bảo, "nạo" giờ phải mất bốn mươi nghìn. Mười nghìn đồng tôi còn chưa có nữa là mấy chục nghìn. Đành... để đẻ!". Quả là một câu chuyện hiếm hoi! Cái gia đình nhiễm HIV (vợ chồng anh Thắng và ít 1 đứa con của họ đã có kết quả xét nghiệm HIV dương tính) này đang phải mượn đến cả căn nhà lụp xụp ấy để sống nốt những ngày tàn. Nhưng, khi anh chị cầm đơn lên xin vay tiền để làm lồng cá hầu như không ai cho vay cả. Lên xã thì người ta bảo về gặp trưởng khu hành chính ký đã, tìm trưởng khu hành chính thì ông ấy lại bảo phải lên xã chứ. Anh Thắng lẩm bẩm: "Tôi chỉ cần vay dăm bảy trăm nghìn để làm ăn thôi mà cũng không được".
2. Là một xã miền núi heo hút, nằm cách huyện lỵ Cẩm Khê 18km, nhưng Tiên Lương năm nào cũng... ngập. Anh Công - Phó Chủ tịch UBND xã chỉ ra đồng nước mênh mông bảo: "Lúc lúa trỗ tưởng không có bồ để chứa thóc; nhưng ngày 14/4 rồi nước ngòi Giành lên đánh ào, hoá ra chẳng có hạt thóc nào đổ được vào bồ!". Hiện ở Tiên Lương, mà chủ yếu là cái xóm 3 nhỏ bé ấy, đã phát hiện được 15 trường hợp nhiễm HIV thì 5 người đã chết. Chắc chắn số bệnh nhân HIV còn lớn hơn, bởi chưa có đợt xét nghiệm đại trà nào cả.
... Cô Sơn đẹp nổi tiếng, đẹp đến tận lúc chồng cô tên là Bình đi đội than về rồi đổ bệnh HIV cho mẹ con cô, cô vẫn cứ đẹp! Chồng chết, Sơn chán nản bỏ thằng cu con nhiễm HIV 2 tuổi đầu lại cho ông bà nội rồi đi "chơi cho chết hết cái món đàn ông". Nhiều người ở xã bảo cô đi bán dâm ở quán cơm nọ dưới Việt Trì, có người bảo ở tận Hà Nội. Bà con cung cấp ảnh của cô nhờ tôi tìm hộ "để làm phúc". Chủ tịch UBND xã Đỗ Văn Chính trăn trở: "Tôi đã có ý kiến với bên công an, đề nghị anh em phải cố gắng tìm ra tung tích của cô Sơn kẻo rất nguy hại cho xã hội". Lại có những người rất ngổ ngáo như Nguyễn Văn X, anh ta bảo anh em y tế: "Ai mà nói tôi bị HIV, tôi chém". Thì cũng tôn trọng bí mật đời tư của anh ấy, song cán bộ cứ nóng lòng lo cho vợ và cả 3 đứa con gái của anh ta. Cầu trời cho cán bộ được vào lấy mẫu máu của vợ và 3 cô con gái bé bỏng của anh mà không bị anh chém, cầu trời cho 4 người vô tội ấy không bị HIV như anh!
Tiên Lương đã ám ảnh tôi bằng nỗi kinh hoàng của AIDS, bằng ánh mắt hiền ngoan mà nghị lực, mà sẵn sàng lên báo, lên tivi của Thành - người đàn bà goá 21 tuổi. Nhưng, trên hết vẫn là nỗi tuyệt vọng. Cậu bé Lương bị HIV "ăn" hỏng phổi vẫn lụ khụ ho như đến rát ruột những người xung quanh trong căn nhà xiêu vẹo, không một thứ thuốc thang, thiếu thốn đến từng miếng ăn hằng bữa.)
(Đỗ Doãn Hoàng - Lao Động) Sửa bởi quản trị viên 28/04/2010 lúc 05:00:51(UTC)
| Lý do: Chưa rõ | Những bông hoa Trường sinh đã nở trong một ngày như thế. Và chú ong biết chắc rằng sẽ chẳng có ngày nào đẹp hơn thế trong suốt cuộc đời của chú... |
|
|
|
|
|
  Danh hiệu: Thành viên gắn bóNhóm: Tham vấn viên Diễn đàn
Gia nhập: 26-05-2004(UTC) Bài viết: 1.234
Cảm ơn: 3 lần Được cảm ơn: 16 lần trong 11 bài viết
|
Tôi và phóng viên của Đài PTTH Phú Thọ "phát hiện" ra Nguyễn Thị Thành khi tìm theo địa chỉ đau thương của một gia đình có 6 người bị nhiễm HIV ở xã Tiên Lương, huyện Cẩm Khê, tỉnh Phú Thọ. Tháng 7/2004, sau khi phóng sự "Tiên Lương - kinh hoàng AIDS" được xuất bản, có nhiều nhà hảo tâm trong và ngoài nước giúp đỡ mẹ con Thành cùng nhiều số phận bị HIV khác. Tuy nhiên, sau 3 tháng chúng tôi trở lại, con trai Thành cũng đã chết thảm mà không có một vòng hoa trắng. | Thành và những bức ảnh "thờ" đứa con 4 tuổi của mình (tháng 9/2004). | 1. Lần nào tôi về Tiên Lương cũng gặp Thành tất tả ngoài bờ ruộng. Mới 21 tuổi, lại đẹp nền nã, lại bị đổ bệnh HIV một cách rất oan khiên từ anh chồng trác táng, nhưng bao giờ Thành cũng bình tĩnh chấp nhận việc "giời cho đến đâu biết đến đấy". 16 tuổi lấy chồng, chẳng may lấy phải cái anh chàng Trần Văn Sơn đói rách, cậu ấy theo nhóm mấy chục trai tráng ở Tiên Lương đi đội than thổ phỉ dưới Quảng Ninh rồi sa đoạ "sập bẫy" HIV, Thành lúc nào cũng cúi mặt không oán than ai. Khi tôi xin phép chụp ảnh, Thành ẵm con lau nước mắt: "Nhà bác cứ chụp, mẹ con cháu có bao giờ ra khỏi cái làng này đâu mà sợ. Còn cái làng này thì ai cũng biết mẹ con cháu bị "ếch" rồi, có gì mà giấu giếm". Không phải là cách nói hờn nói mát của một người đàn bà chồng chết vì AIDS và biết rất rõ mẹ con mình chẳng sống được bao nhiêu nữa cũng vì đại dịch thế kỷ. Đó là suy nghĩ chân thành của một người cam chịu sự đẩy đưa của số phận. Không một thứ thuốc thang, cô gái 21 tuổi bị HIV nuôi một đứa con 4 tuổi bị HIV ấy cứ vẫn phải đi làm thuê để kiếm sống. Ngày ngày, em bế con sang gửi nhà ông bà ngoại ở xóm bên rồi tất tả ra đồng cấy thuê gặt mướn. Bố mẹ chồng nói thẳng là muốn đuổi mẹ con Thành đi cho khuất mắt, bố đẻ Thành thì thương con thương cháu cứ bảo Thành bế cháu về ở với ông bà ngoại. Nhưng Thành lại thương các em ruột mình mà không dám về nhà ngoại để ở hẳn. Chiều chiều đi làm thuê về đến căn chái nhà của bố mẹ chồng, mẹ con Thành lại len lén bước qua sân, lặng lẽ nựng nhau nổi lửa nấu những cái nồi con con rồi nựng nhau ăn. Thành bảo: "Khổ nhưng vẫn phải sống nhà bác ạ, em chết bây giờ là coi như em giết cháu mất". Hai mươi mốt tuổi, câu nào Thành nói cũng già như của một cụ bà. 2. Hôm cuối tháng 9 vừa rồi, gặp tôi, Thành tức tưởi: "Cháu nhà em chết rồi, bác ạ". Tôi đăng ảnh Thành bế con lên mặt báo, Thành gọi điện cảm ơn: "Nhà bác đã hiểu em, sẵn sàng lên báo, thế là em đã cứu được nhiều người rồi phải không nhà bác". Bằng tuổi Thành, mấy cô sinh viên vẫn tí tớn xin tiền bố mẹ đi nhuộm tóc, xem phim cũng nên, còn Thành, có vẻ như em đã suy nghĩ quá nhiều về sự mất còn ở đời rồi? "Nhà cháu được các chú các bác trong và ngoài nước giúp đỡ tất cả 48 triệu đồng, với nhiều quà cáp, quần áo, thuốc men. Có nhiều người ở nước ngoài kiên quyết không để lại địa chỉ, đời nhiều người tốt thế hả nhà bác?" - Thành sụt sịt.
Có đợt một nhà hảo tâm gửi tiền về địa phương rồi bố chồng Thành giành phần đi "lĩnh". Ông lĩnh được hơn 4 triệu đồng, rồi ông lý luận (theo lời kể của Thành và cán bộ xã): "Con em nó bị HIV thì anh mới được người ta cho tiền chứ, tiền ấy em đi lĩnh, em tiêu. Còn anh lấy dính thằng "ết" thì anh phải chịu". Thành nín thinh u con trong khu chái nhà lụp sụp, ông bố chồng vẫn chửi. Cháu bé sợ lắm, 4 tuổi, nó đã biết hết cả rồi. Nó bảo: "Mẹ ơi con muốn ăn kem". HIV ở giai đoạn cuối khiến lúc nào nó cũng kêu nóng ruột. Thành vẫn lặng thinh mua cho con hai que kem mút loại rẻ tiền người ta vẫn "píp píp" đi ngoài rừng cọ. Cháu Lương đòi ăn hết, Thành bảo, con ăn một que rồi, để một que đấy, mẹ nấu cơm con ăn rồi mới lại ăn kem nữa. Ai ngờ đó cũng là lúc ông bố chồng điên tiết quá vác dép tông đánh vào mặt Thành. Thành đang bế con, đau quá, đứa con buột rơi xuống thềm nhà. Cháu Lương nằm thoi thóp ở ngoài sân. Mẹ chồng gào lên, thằng bé nó chết mất rồi; "em cho chúng nó chết luôn một thể, lũ..." - ông bố vẫn gào lên. Hàng xóm kéo đến mang cháu bé ra trạm xá, ra đến nơi thì cháu tắt thở. Vậy là án tử hình HIV chưa giết được đứa con 4 tuổi của người đàn bà 21 tuổi mang HIV ấy, mà lòng ích kỷ, sự nhẫn tâm của chính người thân đã giết chết cháu! Không bao giờ Thành quên được cái ngày thảm sầu ấy. Đường làng lúp xúp cỏ, từ trạm xá về xóm 3 ven đồi cọ của cái gia đình mà Thành làm dâu dài đến gần 3 cây số. Cháu Lương gầy tong teo hốc hác đã chết trên tay Thành, Thành ngửa mặt lên trời khóc rồi cứ thế bần thần bế ngửa con đi như ma làm về phía nhà bố mẹ chồng. Đi sau là mẹ đẻ Thành và một bà chị họ. Tất cả đều khóc, trừ cháu Lương.
Ông bố chồng tai quái vẫn không cho Thành bế con vào nhà. Cháu được liệm ngoài hiên, trong một cỗ quan tài con con. Lực lượng chức năng tổ chức khám nghiệm tử thi, cháu bé bị gẫy đốt sống, cháu bị chết do bị đánh, do bị ngã, hay là do HIV? Hình như đám đô tuỳ của xóm quá bất bình trước cái chết nhiều khuất tất của cháu Lương, nên không một ai đi đào huyệt, khiêng quan. Một cán bộ xã kể, chính quyền còn ra lệnh phải đốc thúc anh em giúp gia đình nhà có đám đưa cháu bé ra đồng trước 13 giờ chiều, vậy mà đến 16 giờ cùng ngày, mọi việc vẫn đâu đóng đấy. Cỗ quan tài bé xíu vẫn lặng ngắt ngoài hiên căn nhà chứa nhiều cáu giận, thù hằn. Anh Thắng, người chủ của cái gia đình HIV nghèo đói ở bên cạnh phải đứng ra vận động anh em trong nhóm "đồng đẳng" (xã Tiên Lương là điểm nóng HIV của Phú Thọ) động viên mọi người thôi đừng trách gần trách xa nhà người ta làm gì, vấn đề là trọn câu "nghĩa tử nghĩa tận" với cháu bé vô tội và người phụ nữ 21 tuổi vô tội kia. Đám tang cháu Lương không có lấy một vòng hoa trắng. 3. Sau đó, ông bố chồng Thành bị bên công an gọi ra lấy lời khai khá nghiêm trọng, chiếc dép tông mà ông dùng để đánh Thành cũng được lực lượng chức năng thu giữ làm tang vật. Đại ý thế, điều đó Thành không mấy quan tâm. Độ này cái con HIV trong người Thành hình như nó bắt đầu quấy đảo, đầu cứ đau như búa bổ. Mỗi lần như thế, Thành lại thôi làm việc đồng áng, đứng giữa cánh đồng, ngửa mặt lên trời như nhắn nhủ điều gì đó với tử thần HIV.
Thành và ông Cửu, bố đẻ Thành, đều xúc động bảo, các nhà hảo tâm, và các nhà báo đã sinh ra Thành một lần nữa. Không chỉ vì tiền cứu trợ cho mẹ con Thành những lúc không biết bấu víu vào đâu, mà hơn thế, là tình thương, sự sẻ chia. Chẳng còn sống được bao nhiêu nữa, lại cô quạnh ra vào có một mình trong căn chái nhà sực rơm rạ mốc ấy, thật sự, chỉ riêng việc Thành còn ham sống, còn đi làm thuê kiếm ăn, đó đã là một nghị lực. Hằng đêm, Thành vẫn thắp nhang, cúng cơm cho cậu con trai 4 tuổi quá cố ngay ở đầu giường ngoài căn chái nhà mà lúc cháu còn sống mẹ con Thành vẫn nựng nhau ăn, nựng nhau ngủ hằng đêm. Gia đình nhà người chồng quá cố không cho lập bàn thờ cháu Lương trong gian giữa nhà họ. Thành cúng con ở đầu giường, rồi ngủ luôn tại đó. "Em định sau 49 ngày, em sẽ đốt quần áo rồi không đơm cơm cúng cho cháu hằng bữa đặt lên đầu giường nữa. Nhưng, em sẽ thờ con ở đâu? Đem về nhà bố mẹ đẻ thì phong tục không ai cho làm thế. Em bị HIV thế này, làng còn kỳ thị nặng nề lắm, không về nhà bố Cửu sống được đâu, nếu về thì các em của em sẽ ế chồng ế vợ mất. Em cứ đi lại lùi lũi đêm ngày trong cái làng này, đến con ma cũng sợ em mất rồi. Được các nhà hảo tâm cứu trợ, bây giờ em đang đề nghị với xã xin cho em được một miếng đất ở cuối làng cũng được, chỗ nào đầu trâu trán chó cũng được, cốt là em dựng được một túp lều để đặt bàn thờ cúng chồng, cúng con. Và để em sống được ngày nào hay ngày ấy, trong căn nhà đó. Chứ em biết ở đâu. Cái chái nhà của nhà chồng thì bây giờ em có muốn cũng chẳng ở được nữa rồi...".
Thành lại ngửa mặt lên trời bỏ ra ngoài sân. | Những bông hoa Trường sinh đã nở trong một ngày như thế. Và chú ong biết chắc rằng sẽ chẳng có ngày nào đẹp hơn thế trong suốt cuộc đời của chú... |
|
|
|
Tư Vấn HIV
»
Vòng tay cộng đồng !
»
Thêm một góc nhìn
»
(Tiên Lương - Kinh hoàng AIDS) - Cẩm Khê, Phú Thọ.
Di chuyển
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.
|