<span class="sapeau_box"> <p align="justify"> <p>Đã tới đêm Noel, đã cận kề năm mới... Dù chưa phải đó là Tết cổ truyền nhưng hẳn không ít người trong chúng ta bỗng cảm thấy thèm một không khí lễ hội thấm đẫm cảm xúc tình yêu như ý nghĩa ban đầu của nó: Gượng nhẹ, mong manh, có trong tay mà lúc nào cũng như sắp mất... Không phải người truyền giáo nhưng tôi vẫn muốn đưa ra một lời khuyên: đôi khi mất mới là được. </p></span> <p></p> <p align="justify"><span class="time_zone" id="lbContinue"></span><span class="text_box" id="lbBody"> <p><font face="Times New Roman" size="3">Tôi quả thực đã nghĩ như thế khi đọc và dịch một bài thơ nhỏ của nữ sĩ Nga Anna Akhmatova (1890 - 1966). Bài thơ không có nhan đề:</font></p> <p><font face="Times New Roman" size="3">Sau gió tuyết ở ngoài đường phố<br />Thích làm sao được ngồi sưởi bên lò.<br />Và tôi đã lơ là quên để ý<br />Nên ai người lấy mất tim tôi đi.</font></p> <p><font face="Times New Roman" size="3">Đêm giao thừa rộn rã, vui vẻ lắm,<br />Hồng đầu xuân mát lạnh tay cầm.<br />Nhưng ngực tôi thôi chẳng còn<br />khẽ dội<br />Nhịp xôn xao thường lệ của tim người.</font></p> <p><font face="Times New Roman" size="3">Chà! Chẳng khó đoán được ra kẻ cắp,<br />Nhìn mắt là tôi biết ngay thôi.<br />Nhưng sợ lắm, lát nữa thôi, lát nữa<br />Chàng trả lại đồ đã lấy cho tôi...</font></p> <p><font face="Times New Roman" size="3">Bài thơ giống như một khúc ballad nhỏ, một câu chuyện, một vở kịch ngắn. Đã có lúc tôi nghĩ rằng, nếu tôi là một nhà vũ đạo cổ điển, tôi hẳn đã dựng một lớp balê ngắn theo bài thơ này. Chắc rực rỡ và lãng mạn lắm!...</font></p> <p><font face="Times New Roman" size="3">Nhưng rồi ngồi một mình đọc đi đọc lại bài thơ, tôi cứ vân vi tự hỏi: Liệu các thể loại nghệ thuật khác có truyền tải được sự mong manh dễ vỡ, sự chập chờn đến say mềm cả tâm trí như Anna Akhmatova đã viết không nhỉ? Thực khó!</font></p> <p><font face="Times New Roman" size="3">Khung cảnh bài thơ là một dạ hội mừng năm mới. Người đàn bà, chủ thể của bài thơ (có thể hiểu đó chính là nữ thi sĩ, có thể lúc đó còn trẻ, còn ngây thơ và chưa thực sự trải đời, nhưng cũng có thể đã từng trải và biết mọi nhẽ đắng cay ngọt bùi của tơ duyên - với phụ nữ, từ đương thì tới quá thì khoảng cách rất không xa!) lặn lội qua gió tuyết đêm cuối năm tới dạ hội. Đi một mình như thế chắc nàng không có ý trung nhân. Đi một mình như thế, chắc nàng đang sống cô đơn. Người ta thường bảo, không có gì làm lộ "gót chân Asin" của phụ nữ hơn là cảnh cô đơn. Ở phụ nữ, như ta đã biết, "gót chân Asin" chính là... trái tim! Mà thôi, ta hãy đọc tiếp bài thơ.</font></p> <p><font face="Times New Roman" size="3">Từ rét vào ấm, nàng mải mê sưởi bên lò. Ánh lửa tíu tít reo vui dường như thu hút hết tâm trí của nàng. Và thế là sự cố xảy ra, một sự cố vô ý nhưng hữu tình:</font></p> <p><font face="Times New Roman" size="3">"...Và tôi đã lơ là quên để ý<br />Nên ai người lấy mất tim tôi đi..."</font></p> <p><font face="Times New Roman" size="3">Báo động! Nhưng không phải gọi Cảnh sát 113 hay các bác sĩ trong đội cấp cứu, phóng xe ngoài đường lúc nào cũng còi inh ỏi. Người đàn bà chỉ tự nhấn tín hiệu báo động với chính bản thân mình thôi. Giữa cảnh dạ hội giao thừa vui vẻ, náo nức, ôm bó hoa hồng (có thể đỏ thắm, có thể trắng tinh) mát lạnh trong tay, người đàn bà (tôi không muốn gọi nàng là thiếu nữ vì không chỉ thiếu nữ mới bất ngờ bị tình yêu "đốn ngã"; trước một tình yêu thực sự, dù từng trải đến mấy cũng dễ bị chinh phục như không) bỗng bàng hoàng nhận thấy:</font></p> <p><font face="Times New Roman" size="3">"...Nhưng ngực tôi thôi chẳng còn<br />khẽ dội<br />Nhịp xôn xao thường lệ <br />của tim người..."</font></p> <p><font face="Times New Roman" size="3">Đó là trường hợp "tai nạn" mà không thể dùng con mắt y học hay hình sự để soi xét. Người ta đã có luật coi ai đó là "vong nhân", một khi trái tim ngừng đập. Làm tim người khác ngừng đập, theo quan điểm của luật pháp ở bất cứ quốc gia nào, bất cứ thời đại nào, có lẽ cũng là phạm tội tày đình. Thế nhưng, trong bài thơ của Anna Akhmatova, mọi sự phải được xem xét theo con mắt... "trữ tình thơ"! Chính vì thế mà "nạn nhân" - chủ thể của bài thơ - đã không kêu toáng lên "Bắt gấp!" hay "Truy nã khẩn cấp!", cũng không ngã vật ra bất tỉnh nhân sự như công chúa gặp ma. Nàng chỉ ngồi lặng im trong nỗi niềm mê ly vừa mệt mỏi vừa ngọt ngào, tới bủn rủn chân tay, tới mềm hết tất cả đường gân, xương cốt mà không bút nào tả nổi. Nhưng nàng cũng tinh quái lắm cơ nên chỉ một lát sau thôi, nàng đã bồi hồi tự nhủ với bản lĩnh của một người dù không học ở trường An ninh ra nhưng vẫn rất nhạy cảm với các quy tắc của trường... tình yêu:</font></p> <p><font face="Times New Roman" size="3">"...Chà! Chẳng khó đoán được ra<br />kẻ cắp,<br />Nhìn mắt là tôi biết ngay thôi..."</font></p> <p><font face="Times New Roman" size="3">Thông thường xưa nay, mất cắp, ai cũng mong lấy lại được đồ đã bị mất. Nhưng ở đây, "nạn nhân" lại sợ nhất cảnh "châu về Hợp Phố". Cái lôgíc của tình yêu quả thực ngược đời: </font></p> <p><font face="Times New Roman" size="3">"... Nhưng sợ lắm, lát nữa thôi, lát nữa<br />Chàng trả lại đồ đã lấy cho tôi..."</font></p> <p><font face="Times New Roman" size="3">Trong tình yêu, cho bao giờ cũng hơn là nhận. Mất lắm khi mới lại càng là được! (Thật buồn là vẫn còn không ít người chưa chịu hiểu ra điều này!).</font></p> <p><font face="Times New Roman" size="3">Đọc hết bài thơ rồi, nếu ta đồng cảm với nữ thi sĩ, với chủ thể của bài thơ, hẳn ta sẽ cũng thầm lo lắng cho nàng. Lỡ đâu, người đàn ông ấy sẽ trả lại cho nàng trái tim đã lấy? Đàn ông mà, đàn ông hay... cả thèm chóng chán! Tất nhiên, trừ ngoại lệ của những người chung thủy!</font></p> <p><font face="Times New Roman" size="3">Mà giả sử có như vậy thì cũng đừng bi kịch hóa cuộc đời, bạn nhé! Trời đất, như người ta vẫn nói, vốn thực sự vô thường; được một phút giây hồi hộp với tình yêu mỏng manh và trong trẻo pha lê như vậy, cũng là may mắn lắm rồi! Khổ nhất không phải là không còn được yêu nữa, mà khổ nhất là khi ta không còn cảm thấy yêu ai nữa, không muốn yêu ai nữa, như con chim từng một lần trúng đạn, sợ cả cành cây hơi khẽ lay lay! </font></p> <p><font face="Times New Roman" size="3">Khi ấy mới thực sự là bi kịch lớn lao!<br /> HỒNG THANH QUANG <br /> (cand.com.vn)<br /></font></p></span>