Trang chủ HIV  |  Web Link  |  Giới thiệu |  Liên hệ  |  English 
hiv logo

Thông báo

Icon
Error

Đăng nhập


Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to last unread
Offline dien180  
#1 Đã gửi : 17/01/2005 lúc 05:50:56(UTC)
dien180

Danh hiệu: Thành viên mới

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 20-06-2004(UTC)
Bài viết: 673

Được cảm ơn: 4 lần trong 3 bài viết
 Người xưa đã có câu, đời người như giấc mộng, dẫu có sống tới trăm năm thì cũng cầm bằng như một chợp mắt mà thôi. Nhưng cũng vì đời ngắn như thế nên ta càng phải làm sao cho mỗi một ngày ta sống có chất lượng cao hơn, hạnh phúc hơn. Hạnh phúc có thể là đấu tranh như Mác đã nói. Nhưng hạnh phúc cũng có thể chỉ là sống tử tế hơn, yêu nhau hơn.

 

Hà Nội những ngày này thực lạnh, lạnh như thể mọi băng giá đều dồn tụ vào những đêm dài dằng dặc. Trong tĩnh lặng của những suy tư mất ngủ mà không thấy đốm lửa nào cháy bùng lên, ai đó nhớ về ca khúc Đêm đông của cố nhạc sĩ Nguyễn Văn Thương. Còn tôi lại lục trong tập vở cũ của mình, đã ố vàng với thời gian, tìm lại bản dịch của một bài thơ mà những khi yếu lòng hay giận dữ nhất, tôi đều tìm thấy được chỗ dựa trong những lời nhắn nhủ giản dị nhưng sâu sắc: "Chúng ta sống có lâu gì lắm!".

Bài thơ chỉ có 12 câu:

"Chúng ta sống có lâu gì lắm!
Hãy yêu nhau, bằng hữu
sưởi lòng nhau.
Tim xin chớ bắt tim cóng lạnh,
Có ít gì băng giá giữa đời đâu!

Vay thì trả, luôn luôn sòng phẳng,
Lập dị ư? Đừng cố chấp gì ai!
Hãy rộng lượng, đừng nên nghiệt ngã
Trước tài năng và cả sự bất tài.

Sẽ có ngày tất cả giống nhau thôi,
Trên giường bệnh, tiếc nuối
trời xanh thế!
Biết làm sao! Nào phải ai có lỗi
Khi nhân gian đều sống gửi, thác về?"

Tác giả bài thơ, Stanislav Kunhiayev, từng tốt nghiệp Khoa triết Trường Đại học Tổng hợp quốc gia Moskva mang tên Lomonosov (MGU). Có lẽ vì thế nên ông đã viết nhiều bài thơ mang hơi hướng triết lý. Bài thơ trên cũng vậy, nhưng triết lý của nó không khiến ta phải kinh ngạc bởi những phát kiến anh minh, mà lại làm cho ta se lòng bởi sự hiển nhiên nhưng không phải vì thế mà kém phần lay động của những điều mà nhà thơ gửi gắm tâm sự.

Dường như Kunhiayev đã viết ra những lời gan ruột trên khi ông đang bị ốm, nằm trên giường bệnh nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ. Sức khỏe là thứ mà lúc thường ta không mấy quan tâm nhưng khi nó giảm sút thì ngay lập tức khiến lòng ta u ám hay lo âu đến độ bi quan. Nhưng nếu như tục ngữ đã nói, có ăn nhạt mới biết thương mèo, thì con người ta, khi mình yếu thế, yếu sức sẽ lại càng thấy xót xa, thông cảm với những người khác hơn.

Kunhiayev là vậy. Khi ốm, ông càng thấy thấm thía cái hữu hạn của một kiếp người bèo trôi nước chảy: "Chúng ta sống có lâu gì lắm!". Người xưa đã từng có câu, đời người như giấc mộng, dẫu có sống tới trăm năm thì cũng cầm bằng như một chợp mắt mà thôi. Nhưng cũng vì đời ngắn như thế nên ta càng phải làm sao cho mỗi một ngày ta sống có chất lượng cao hơn, hạnh phúc hơn.  Hạnh phúc có thể là đấu tranh như Mác đã nói. Nhưng hạnh phúc cũng có thể chỉ là sống tử tế hơn, yêu nhau hơn. "Bệnh nhân" Kunhiayev khẩn khoản:

"Tim xin chớ bắt tim cóng lạnh,
Có ít gì băng giá giữa đời đâu!"

Con người với trí tuệ to lớn của mình có thể chinh phục được nhiều phần thiên nhiên, nhưng con người thực ra cũng chỉ là hạt bụi ("Hạt bụi nào hoá kiếp thân tôi" - ca từ của Trịnh Công Sơn) trong cõi vô thủy vô chung của vũ trụ mà thôi. Con người có thể "thay trời xẻ đất, cải tạo giang san" nhưng thực ra con người không bao giờ có thể điều phối được toàn bộ thiên nhiên. Con người chỉ có thể sống được yên lành nếu biết cách lựa ý Mẹ Thiên nhiên. Mà thiên nhiên cũng hay làm tình làm tội con người lắm: trong những thảm họa thiên nhiên, con người dù thuộc dân tộc nào, theo tôn giáo nào, ở giai cấp nào cũng thường bé nhỏ như nhau. Nói thế không phải là để "thủ tiêu đấu tranh" như ai đó muốn "nâng quan điểm", mà để hiểu thêm rằng, đang tồn tại quá nhiều những sự đau đớn, giá băng ở cuộc đời rồi, hà cớ gì chúng ta phải làm cho nhau thêm đau đớn, giá băng!

Không hiểu vì sao mỗi lần đọc lại những câu thơ của Kunhiayev, tôi lại hồi tưởng những ký ức ấu thơ. Tôi nhớ, ngày tôi còn bé, cha tôi thường dạy tôi rằng: "Con ạ, chẳng có cái gì tự dưng đến cả, miếng pho mát không mất tiền chỉ có trong bẫy chuột. Đừng bao giờ ăn gian của bất kỳ ai vì nếu con lỡ một lần ăn mặn thì rồi sau, không phải con thì cũng là con con sẽ bị khát nước!". Cha tôi còn dạy tôi rằng: "Đừng bao giờ ngồi vào vị trí mà đòi hỏi của nó cao hơn năng lực của mình! Hãy đừng gây ra cho người khác những việc mà mình không muốn xảy ra với mình!"...

Theo tư duy nhân văn ấy, Kunhiayev tiếp tục nhắn nhủ, có thể cho bạn bè, nhưng có thể cho chính bản thân mình:

"Vay thì trả, luôn luôn sòng phẳng,
Lập dị ư? Đừng cố chấp gì ai!
Hãy rộng lượng, đừng nên nghiệt ngã
Trước tài năng và cả sự bất tài."

Thực đúng. Chao ôi, chúng ta thường làm khổ nhau bởi tính cố chấp, bởi sự đố kỵ biết bao nhiêu. Làm người năng lực thấp đã khổ, làm người có năng lực cao lại càng khổ hơn, bởi vì, như một câu danh ngôn đã nói, không ít người trong chúng ta chẳng cảm thấy khó chịu vì tài mình ít mà thường lại thấy khó chịu hơn vì tài người khác nhiều! Tài năng, cũng như nhan sắc, khi nó không thuộc về ta thì thường dễ làm cho ta nổi cáu(!). Chỉ có những thủ trưởng chân tài, những "minh quân" mới biết và dám mạnh dạn sử dụng tài năng...

Kunhiayev muốn chúng ta trong đời sống rộng lượng với nhau hơn. Trong lúc ốm, ông càng nhận thức máu thịt hơn cái chân lý đơn sơ của mọi kiếp người:

"Sẽ có ngày tất cả giống nhau thôi,
Trên giường bệnh, tiếc nuối
trời xanh thế!
Biết làm sao! Nào phải ai có lỗi
Khi nhân gian đều sống gửi, thác về?"

Nói cho cùng, chúng ta đều "tội nghiệp" như nhau thôi, dẫu mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Vậy thì cứ sống tử tế là hơn, vậy thì cứ sống "biết điều" với nhau là hơn!

Thực lạ là cho tới bây giờ, nhiều người trong chúng ta vẫn chưa làm được như thế?!

HỒNG THANH QUANG
(cand.com.vn)



Sửa bởi quản trị viên 27/08/2009 lúc 05:49:39(UTC)  | Lý do: Chưa rõ

Chúng ta nói dối khi chúng ta nói rằng chúng ta sợ… sợ cái điều mà chúng ta không hề biết, sợ những người chúng ta nghĩ đến, sợ những gì sẽ khám phá ra chính chúng ta.

Quảng cáo
Offline scare234  
#2 Đã gửi : 26/01/2005 lúc 08:15:22(UTC)
scare234

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 27-12-2004(UTC)
Bài viết: 306
Đến từ: Ha Noi

Cảm ơn: 1 lần
Được cảm ơn: 6 lần trong 5 bài viết

Tôi Ơi Đừng Tuyệt Vọng

Đừng tuyệt vọng, tôi ơi đừng tuyệt vọng
Lá mùa thu rơi rụng giữa mùa đông
Đừng tuyệt vọng, em ơi đừng tuyệt vọng
Em là tôi và tôi cũng là em.
Con diều bay mà linh hồn lạnh lẽo
Con diều rơi cho vực thẳm buồn thêm
Tôi là ai mà còn ghi dấu lệ
Tôi là ai mà còn trần gian thế
Tôi là ai, là ai, là ai?
Mà yêu quá đời này.

Đừng tuyệt vọng, tôi ơi đừng tuyệt vọng
Nắng vàng phai như một nỗi đời riêng
Đừng tuyệt vọng, em ơi đừng tuyệt vọng
Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh
Có đường xa và nắng chiều quạnh quẽ
Có hồn ai đang nhè nhẹ sầu đêm.
Trịnh Công Sơn

EveryWhere For You!
Offline dien180  
#3 Đã gửi : 25/03/2005 lúc 09:59:09(UTC)
dien180

Danh hiệu: Thành viên mới

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 20-06-2004(UTC)
Bài viết: 673

Được cảm ơn: 4 lần trong 3 bài viết
...

Sửa bởi người viết 08/08/2011 lúc 12:59:20(UTC)  | Lý do: Chưa rõ

Chúng ta nói dối khi chúng ta nói rằng chúng ta sợ… sợ cái điều mà chúng ta không hề biết, sợ những người chúng ta nghĩ đến, sợ những gì sẽ khám phá ra chính chúng ta.

Offline heo1980  
#4 Đã gửi : 25/03/2005 lúc 06:05:22(UTC)
heo1980

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 06-05-2004(UTC)
Bài viết: 1.458

Được cảm ơn: 6 lần trong 3 bài viết
Haaa, ghét bản thân mình thì thương anh habig green  !Được không dậy kaaa
Offline than_tinh_yeu  
#5 Đã gửi : 30/03/2005 lúc 07:34:33(UTC)
than_tinh_yeu

Danh hiệu: Member

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 10-05-2004(UTC)
Bài viết: 296

Thời gian dành để sống còn không đủ nữa, thì đừng suy nghĩ gì lung tung quá.
Offline yeudaikho  
#6 Đã gửi : 30/03/2005 lúc 10:00:38(UTC)
yeudaikho

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 31-12-2004(UTC)
Bài viết: 520
Đến từ: Việt Nam

Thời gian nên giành cho... một nửa của mình sẽ tốt hơn hả?

"Tự do là ung dung trong ràng buộc
Hạnh phúc là tự tại trong khổ đau" Unknown
Offline dien180  
#7 Đã gửi : 31/03/2005 lúc 07:24:07(UTC)
dien180

Danh hiệu: Thành viên mới

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 20-06-2004(UTC)
Bài viết: 673

Được cảm ơn: 4 lần trong 3 bài viết

Vẫn biết thời gian sống chẳng là bao...nhưng đến khi người ta cận kề cái chết...lại mong muốn có một khoảng lặng để suy nghĩ về mọi điều. Vẫn biết cuộc sống thực tế hơn nhiều...nhưng đôi khi lại muốn chìm sâu vào những xúc cảm đang dâng lên trong lòng...Có gì đâu, đôi khi muốn chạy trốn và lảng trách tất cả mà thôi...
Hì, một anh bạn cùng lớp nói với dien rằng anh ta có tình cảm với dien. Dien đã nói với anh ấy rằng mình không tin và đó là trò đùa,  hỏi lại rằng có tin không nếu dien cũng nói như vậy với anh ta . Anh ấy trả lời rằng "Có tin ! " Dien hỏi lại là "Liệu có đáng tin và có nên tin không nhỉ ? " - "Cứ tin đi ".
 Có bao giờ ta đã yêu mà không hề biết là mình đã yêu ? Có bao giờ ta không hề yêu mà vẫn nghĩ rằng đấy là tình yêu ? Có bao giờ ta được yêu mà không hề hay biết ? Rồi có khi nào không hề được yêu mà ngộ nhận ?
Trước đây dien luôn thích những tình yêu vĩnh cửu, điên rồ như trong Đồi gió hú. Luôn phủ nhận tình yêu của những người chồng, người vợ mà sau khi một trong hai người mất đi người ta có thể tái giá sau một vài năm, luôn nghĩ rằng như vậy họ chẳng yêu nhiều và mãnh liệt như họ nghĩ. Ngưỡng mộ những người chồng , người vợ nào vẫn ở vậy cho đến cuối đời, cho rằng đó mới là tình yêu mãnh liệt không thể thay thế, dù thời gian có là bao lâu đi nữa...đáng tiếc là đến giờ vẫn nghĩ vậy.  Có ai đã đọc chuyện "Tâm hồn và tình yêu của Thiên Nga " chưa nhỉ ???
Có người vẫn cứ nói rồi sẽ thay đổi, thời gian sẽ thay đổi tất cả...liệu có thể thế được không ? Hay chúng ta cứ sống để rồi mãi có một hình bóng theo mãi trong tâm tưởng không rời, không thể chạm tới và cũng không thể xoá nhoà !

Chúng ta nói dối khi chúng ta nói rằng chúng ta sợ… sợ cái điều mà chúng ta không hề biết, sợ những người chúng ta nghĩ đến, sợ những gì sẽ khám phá ra chính chúng ta.

Offline DeltaForce  
#8 Đã gửi : 31/03/2005 lúc 05:06:00(UTC)
DeltaForce

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 24-11-2004(UTC)
Bài viết: 1.110

Cảm ơn: 7 lần
Được cảm ơn: 39 lần trong 21 bài viết

Anh ta nói với em như vậy ư. Có lẽ anh ta là một người vụng về trong ăn nói, hơn là một kẻ lừa đảo. Trừ phi anh ta giả vờ vụng về. Nhưng tại sao em cư xử với anh ta như thế, có đáng để tuyên bố thẳng thừng một câu xanh rời : "Không tin", ngay sau khi anh ta vừa thốt xong. Có thể đó là một câu nói vụng về, nhưng anh ta phải rất cố gắng để nói câu ấy thành lời. Sự tổn thương tình cảm của anh ấy sẽ không xảy ra nếu em không hắt cả gáo nước lạnh vào mặt như thế. Có ai đó đã nói rằng cho người khác cơ hội chính là tạo thêm cho mình một cơ hội.

Tránh bệnh - Không lánh người.
Offline yeudaikho  
#9 Đã gửi : 31/03/2005 lúc 05:21:20(UTC)
yeudaikho

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 31-12-2004(UTC)
Bài viết: 520
Đến từ: Việt Nam

DeltaForce nói cũng đúng mà chưa đủ. Thường thì khi gặp một tình huống như dien, hầu hết phụ nữ đều trả lời "không tin". Đây là không phải là một câu nói cố ý làm tổn thương đối phương, mà chỉ là trả lời theo "phản xạ". Có phải vậy không cô bé? Dien đâng hoài nghi về tình cảm của mình phải không? Cũng đúng thôi, khi biết sự thật tình cảm của một người khác giới dành cho mình, thì bên cạnh sự ngạc nhiên là một chút bối rối và... đôi khi cũng "xúc động"...
"Tự do là ung dung trong ràng buộc
Hạnh phúc là tự tại trong khổ đau" Unknown
Rss Feed  Atom Feed
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.