<p class="pHead">TPO - Vì căn bệnh mà người ta đã “đổ vấy” cho em, em phải bỏ làng, bỏ vợ con ra đi trong tuyệt vọng...” – Phạm Ngọc Mạnh rầu rầu tâm sự, mắt anh loáng ướt.</p> <p class="pBody"> <table style="BORDER-COLLAPSE: separate" cellspacing="3" cellpadding="3" width="40" align="right" border="0"> <tbody> <tr> <td><img class="lImage" style="WIDTH: 221px; HEIGHT: 165px" onclick="return showImage(this.src)" height="150" hspace="0" src="http://www.baotienphong.com.vn/Tianyon/ImageView.aspx?ThumbnailID=13306" width="200" border="1" hyperlink="" /></td></tr> <tr> <td class="tLegend">Đường về nào cho Mạnh</td></tr></tbody></table>“Mới sang lao động ở Malaysia được một tháng, bỗng dưng bị gọi về nước, rồi ông giám đốc lạnh lùng đưa cho em một cái “trát”: anh đã bị nhiễm <span style="FONT-WEIGHT: bold; COLOR: red; BACKGROUND-COLOR: yellow">HIV</span>, Cty buộc phải cắt hợp đồng. Nghe chẳng khác nào sét đánh ngang tai, nhưng cay đắng thay, em hoàn toàn không bị <span style="FONT-WEIGHT: bold; COLOR: red; BACKGROUND-COLOR: yellow">HIV</span>/AIDS... ” – Phạm Ngọc Mạnh nói.</p> <p class="pSubTitle"><strong>“Bản án ết” sau một tháng xuất ngoại</strong></p> <p class="pBody">Mạnh trò chuyện với tôi, gương mặt buồn rười rượi: “Nếu như có chiếc trống để kêu oan, em sẽ đánh luôn mấy hồi cho thiên hạ thấu tỏ sự oan ức, đau đớn của mình”.</p> <p class="pBody">Chuyện bắt đầu từ năm 2003, khi xã thuần nông Thanh Dương, huyện Yên Mô tỉnh Ninh Bình rộ lên phong trào đi xuất khẩu lao động (XKLĐ) sang Malaysia. Chàng trai Phạm Ngọc Mạnh lúc đó cũng khấp khởi định làm một chuyến XKLĐ để mong đổi đời. Mạnh đã có vợ và một con, kinh tế gia đình chỉ trông vào 2 sào ruộng khoán.</p> <p class="pBody">Mỗi vụ được vài tạ thóc, trừ chi phí thuốc trừ sâu, phân bón và giống má... thì hầu như không để ra được đồng nào. Chẳng lẽ cứ cam chịu mãi cuộc sống nghèo khó, bình lặng, Mạnh quyết đi xuất ngoại một chuyến.</p> <p class="pBody">Trong làng có một tay “cò” XKLĐ, “hét” với Mạnh: Muốn sang Malaysia phải bỏ ra 22 triệu đồng. Mạnh đánh liều đi vay tiền ngân hàng rồi “vác” tiền theo “cò” vào TP HCM sau một thời gian học tiếng, Mạnh được Cty XKLĐ Lasec, thuộc Tổng Cty xây dựng 4 ở đường Nguyễn Xí, phường 26 quận Bình Thạnh, làm thủ tục để sang Malaysia. </p> <p class="pBody">Lúc đó Mạnh mới ngớ người ra khi biết mình bị tay “cò” ăn bớt mất 8 triệu đồng. Thôi thì cũng đành tự an ủi rằng rốt cuộc mình cũng được xuất ngoại. </p> <p class="pBody">Ngày 18/11/2002, Mạnh bắt đầu làm phụ hồ xây dựng ở Malaysia. Công việc cực kỳ nặng nhọc, lại thêm thời tiết nóng bức cộng thức ăn quá cay, khiến cho chàng trai thôn quê này nhiều lúc muốn gục xuống, nhưng nghĩ đến khoản nợ ngân hàng đang treo lơ lửng, nghĩ đến vợ con, lại gắng sức làm. </p> <p class="pBody">Nhưng bất thình lình, đến ngày 19/12/2003, nghĩa là mới sang nước bạn được đúng một tháng, Mạnh bị gọi về nước và ông phó giám đốc Phạm Ngọc Minh ra tuyên bố: “Anh bị <span style="FONT-WEIGHT: bold; COLOR: red; BACKGROUND-COLOR: yellow">HIV</span>. Người ta không cho ở lại. Hợp đồng ký ba năm bây giờ phải thanh lý”. </p> <p class="pBody">Mạnh nghe rụng rời cả chân tay. Sau cơn hoảng loạn, mới bình tĩnh nghĩ lại “Mình không hút chích, không gái gú, chơi bời, không làm gì liên quan đến máu me, làm sao lại bị nhiễm <span style="FONT-WEIGHT: bold; COLOR: red; BACKGROUND-COLOR: yellow">HIV</span> được?”. </p> <p class="pBody">Câu hỏi đó cứ dày vò Mạnh suốt chặng đường từ TP HCM về Ninh Bình. Bây giờ lấy tiền đâu mà trả nợ? Cty chỉ trả lại cho Mạnh 210 USD, chưa đủ trả một nửa số tiền 22 triệu nợ ngân hàng. </p> <p class="pBody">Về đến Ninh Bình, Mạnh vào ngay bệnh viện tỉnh xét nghiệm <span style="FONT-WEIGHT: bold; COLOR: red; BACKGROUND-COLOR: yellow">HIV</span>. Kết quả: âm tính. Vui như chết sống lại, nhưng vẫn chưa tin, Mạnh lên thẳng bệnh viện Bạch Mai – Hà Nội làm một xét nghiệm khác. Kết quả vẫn âm tính. Mạnh mừng quá, gọi điện vào cho Cty Lasec. </p> <p class="pBody">Người ta không tin, họ cho rằng kết quả xét nghiệm <span style="FONT-WEIGHT: bold; COLOR: red; BACKGROUND-COLOR: yellow">HIV</span> được phép giấu tên, nên có thể mua bán được. Họ bắt Mạnh phải vào viện Pasteur TPHCM làm xét nghiệm lại. Mạnh lại lên đường vào Nam. Kết quả xét nghiệm <span style="FONT-WEIGHT: bold; COLOR: red; BACKGROUND-COLOR: yellow">HIV</span> ở Viện Pasteur cũng cho kết quả âm tính. Bây giờ ông giám đốc Cty Lasec mới nói: “Anh không bị nhiễm <span style="FONT-WEIGHT: bold; COLOR: red; BACKGROUND-COLOR: yellow">HIV</span>, Cty trả lại cho anh 450 USD”. </p> <p class="pBody">Trong Mạnh trào lên cơn giận dữ: Người ta “vu” cho mình bị <span style="FONT-WEIGHT: bold; COLOR: red; BACKGROUND-COLOR: yellow">HIV</span>, mình bị mất tiền, mất danh dự, thế nhưng không được một câu xin lỗi, giọng họ vẫn đầy vẻ bề trên ban ơn. Mạnh không chấp nhận cách giải quyết đó. Ông Phó giám đốc Phạm Ngọc Minh nói ráo hoảnh: “Việc này do sở di trú Malaysia làm, anh muốn làm to chuyện cứ sang bên đó mà đòi”.</p> <p class="pBody">“Nghe họ nói thế em lại sợ. Bây giờ đang nợ nần thế kia, các ông ấy bắt em sang Malaysia thì lấy tiền đâu mà trả nợ. Thôi thì mình thấp cổ bé họng nên đành chịu. Không ngờ họ còn cạn tàu ráu máng thu của em một tháng tiền thuế, tính trừ đi các khoản, một tháng em làm bên kia chỉ được có 700 nghìn đồng, không bằng làm thuê ở Sài Gòn. Nhưng em không ngờ, một bi kịch khủng khiếp đang chờ mình ở quê nhà...”. Mạnh im lặng rít thuốc lá, đôi mắt u buồn nhìn làn khói bay. </p> <p class="pSubTitle"><strong>Tha hương vì “ết”</strong> </p> <p class="pBody">Chẳng hiểu Cty Lasec đã điện thoại về xã cho biết Mạnh bị <span style="FONT-WEIGHT: bold; COLOR: red; BACKGROUND-COLOR: yellow">HIV</span> từ bao giờ mà khi anh vừa về đến nhà thì được “chào đón” ngay bằng sự lạnh nhạt khác thường của bà con làng xã. Người ta tìm cách tránh Mạnh như tránh hủi. Những người thân quen trước kia cũng không còn thèm bắt chuyện. Đối với những người dân quê, “ết” là một cái gì đó cực kỳ khủng khiếp. Thậm chí trong sự hình dung của không ít người, “ết” có thể lây nhiễm qua không khí.</p> <p class="pBody">Ngay cả trong gia đình Mạnh, “hơi thở” khủng khiếp của sự kỳ thị cũng đã phả vào. Vợ Mạnh trong thời gian đầu cũng xa lánh chồng. Đứa con lên 6 tuổi của Mạnh, đi học về cứ khóc bảo: “Bố ơi, các bạn không chơi với con nữa”. Bố đã mất từ lâu, mẹ Mạnh bàng hoàng trước những gì xẩy ra với đứa con trai, nhưng bà cũng chẳng thể làm gì giúp Mạnh ngoài những những giọt nước mắt và những lời động viên.</p> <p class="pBody">Danh dự không còn, số tiền nợ ngân hàng 22 triệu đồng vẫn đang treo lơ lửng. Ngay cả chỗ nương náu cuối cùng là gia đình và quê hương cũng trở thành nơi đày đọa Mạnh. Tất cả chỉ vì căn bệnh “ết” mà người ta vô cớ “gán” cho anh. </p> <p class="pBody">Chẳng biết làm gì, thanh minh cũng không ai tin, Mạnh đành bỏ nhà ra đi, lang bạt vào TPHCM làm thuê. Lúc phụ hồ, khi khuân vác, lúc trông xe, những công việc đó giúp Mạnh sống qua ngày ở chốn đất khách. </p> <p class="pBody">Nhưng khi đêm xuống, nằm một mình trong nỗi cô đơn, nghĩ về vợ con, nghĩ về tương lai, nghĩ về món nợ, Mạnh lại toát cả mồ hôi. Mạnh suy sụp trông thấy, từ một chàng trai khỏe mạnh nặng 61kg, giờ chỉ còn 55 kg, có vẻ rất giống với triệu chứng của “ết”. </p> <p class="pBody">Quay trở lại Cty Lasec vài lần, nhưng họ không tiếp Mạnh. Một ý nghĩ thoáng qua: hay là mình cứ phá đời, cứ buông thả, cứ trả thù rồi sự đời muốn đến đâu thì đến.Nhưng ý nghĩ đó đã bị chính Mạnh gạt bỏ. Nhiều lần, nhớ nhà quá, gọi điện về, nhưng Mạnh dằn lòng không nói địa chỉ cho vợ biết. </p> <p class="pBody">Từ chỗ một người đàn ông đàng hoàng có nhà cửa vợ con, Mạnh trở thành kẻ tha hương, một người sống như chạy trốn những kỳ thị về “ết”, một căn bệnh mà anh hoàn toàn không mắc phải. Mạnh sẽ trốn cả đời sao?</p> <p class="pBody">“Danh dự con người lớn lắm anh ạ. Tiền không mua được đâu. Thôi thì, chuyện đi XKLĐ đổ vỡ, tiền mất, nợ nần em cũng đành chấp nhận. Nhưng điều đau đớn nhất của em là bị vô cớ tước đoạt danh dự của mình. Tại sao sau khi biết em không bị <span style="FONT-WEIGHT: bold; COLOR: red; BACKGROUND-COLOR: yellow">HIV</span>, Cty Lasec không gọi điện về xã nói rằng em không mắc căn bệnh thế kỷ?”- Mạnh thẫn thờ đặt ra một câu hỏi mà với tôi rất khó để trả lời. </p> <p class="pAuthor">Cẩm Giang</p> <p class="pAuthor"> <table style="BORDER-COLLAPSE: collapse" bordercolor="#bebebe" cellspacing="5" bordercolordark="#bebebe" cellpadding="5" width="100%" align="left" bgcolor="#e8eefa" bordercolorlight="#bebebe" border="0"> <tbody> <tr> <td> <p class="pInterTitle">Phạm Ngọc Mạnh có thể kiện Cty Lasec</p> <p class="pBody">Trao đổi với Tiền Phong, Luật sư Vũ Đức Nhuận– Hội Luật gia Hà Nội – cho rằng đáng ra Cty Lasec cần phải để cho Mạnh có cơ hội kiểm tra mình có bị <span style="FONT-WEIGHT: bold; COLOR: red; BACKGROUND-COLOR: yellow">HIV</span> không rồi hãy gọi điện về địa phương. Trong trường hợp này, Mạnh có thể khởi kiện Cty Lasec đã xúc phạm đến nhân phẩm của mình. </p> <p class="pBody">Một thanh niên nông dân như Mạnh lại “dám” đi kiện cả một Cty ở TPHCM ư? Nghe có vẻ “không cân sức” lắm, nhưng còn cách nào nữa không? Xem ra, để chứng minh mình là một người bình thường, một người không có “ết”, tưởng đơn giản mà cũng khó lắm thay… </p> <p class="pBody">Bài báo chỉ muốn giúp Mạnh “đánh lên một hồi trống kêu oan”, với hy vọng anh sẽ lại có một cuộc sống bình thường, trả hết nợ nần và “thanh toán” với “con nợ” “ết” không vay, nhưng phải trả bằng danh dự mấy năm nay.</p></td></tr></tbody></table></p>