  Danh hiệu: Thành viên mớiNhóm: Guests
Gia nhập: 22-12-2004(UTC) Bài viết: 93 Đến từ: HCM
|
Chắc có lẽ ngay từ đầu chúng ta đã tuyên truyền sai mục đích: Tại sao lại tuyên truyền bằng những hình ảnh ghê rợn đến như vậy? Ngay từ đầu họ toàn tuyên truyền bằng những tấm hình mà nhìn vào ta có cảm tưởng chắc người đó chỉ còn sống được vài ngày thôi... Thực chất HIV đâu có như vậy, đó là giai đoạn Aids rồi. | NẾU KHÔNG CÓ CÁI MÌNH THÍCH THÌ HÃY THÍCH CÁI MÌNH CÓ |
|
|
|
|
|
  Danh hiệu: Thành viên gắn bóNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 27-12-2004(UTC) Bài viết: 306 Đến từ: Ha Noi
Cảm ơn: 1 lần Được cảm ơn: 6 lần trong 5 bài viết
|
Tôi chó rằng xã hội cần phải có cái nhìn đúng đắn và khoan dung hơn đối với người có HIV. Họ chỉ là nạn nhân. | EveryWhere For You! |
|
|
|
  Danh hiệu: Thành viên mớiNhóm: Guests
Gia nhập: 22-12-2004(UTC) Bài viết: 93 Đến từ: HCM
|
Người ta bảo rằng HIV là điều không mong muốn, vậy những người lỡ mang căn bệnh thế kỷ vào người chắc hẳn họ đang phải sống trong sự dằn vặt, dày xéo, nói chung là nhiều lúc cảm thấy thật sự thất vọng về chính mình. Như vậy sự cảm thông, chia sẻ lúc này đối với người có H thật là cần thiết. Có thể chính sự quan tâm, tìm hiểu và giúp đỡ những người có H sẽ làm cho chúng ta lấy đó làm bài học cảnh tỉnh. Trong cuộc sống hiện nay chỉ cần lơ là một chút hay một thoáng... nổi hứng bất chợt cũng có thể làn cho ta phải hối hận suốt cả đời. Ôi HIV... thật đáng sợ, nhưng người có HIV thì lại đáng thương. | NẾU KHÔNG CÓ CÁI MÌNH THÍCH THÌ HÃY THÍCH CÁI MÌNH CÓ |
|
|
|
  Danh hiệu: MemberNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 09-06-2004(UTC) Bài viết: 235
|
Mình thì không nghĩ như vậy, nhưng mình nghĩ, mỗu bản thân chúng ta khi suy xét điều gì hãy thử đặt mình ở trường hợp của người đó. Mình mong rằng trang web chúng ta ngày càng lớn mạnh và có thể là một nơ để chúng ta có tiếng nói nhất định về hiv, về sự phân biệt đối xử.
|
|
|
|
  Danh hiệu: Thành viên gắn bóNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 31-12-2004(UTC) Bài viết: 520 Đến từ: Việt Nam
|
Người có HIV bị kỳ thị, tại sao? Một phần do tâm lý chung của mỗi người đối với các những người mắc bệnh nan y ( có khả năng lây lan) nói chung chứ không riêng gì chỉ với bệnh nhân HIV. Một phần do cộng đồng chưa hiểu biết nhiều về căn bệnh này. Đặc biệt là người dân ở vùng sâu, vùng xa... Hay nói đúng hơn là thiếu hiểu biết về căn bệnh cũng như cách phòng chống... Điều khác quan trọng hơn: đó là do quan niệm sai lầm của một số người. Họ cho rằng HIV chỉ lây qua đường "tình dục", nghĩa là ai là bệnh nhân HIV là người xấu, sống tha hóa... hoặc là người có quan hệ nam nữ không lành mạnh... đáng "khinh rẻ"... Còn nhiều nguyên nhân nữa... Nhưng điều cần thiết là làm sao để mọi người cùng hiểu và cùng nhau chia sẻ, cứu vớt những người bệnh... đừng để họ sống mà như đã chết. | "Tự do là ung dung trong ràng buộc Hạnh phúc là tự tại trong khổ đau" Unknown |
|
|
|
  Danh hiệu: Thành viên mớiNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 20-10-2004(UTC) Bài viết: 59
|
Bạn YDK nói rất đúng. Về bản chất, có HIV hiện còn được nhiều người xem như liền gắn với các tệ nạn xã hội là ma tuý và mại dâm. Bởi vậy, bản chất bệnh bị chìm xuống dưới những định kiến về khía cạnh lối sống và đạo đức. Người bệnh dù đã phải mang trong mình bản án của tử thần (trong khi chưa tìm ra thuốc chữa khỏi) vừa phải mang một bản án không tên đánh thẳng vào danh dự cá nhân và danh dự gia đình, là cái mà ai cũng muốn gìn giữ. Có biết đâu rằng có phải ai bị lây nhiễm cũng do ma tuý và mại dâm đâu, mà nếu có bị lây nhiễm qua những con đường đó thì họ cũng là những người bệnh rất đáng thương. Những người có HIV còn tỉnh táo, tôi nghĩ họ luôn bị ám ảnh bởi cảm giác đắng cay và chua xót. Hãy giúp họ xoá bỏ cảm giác đó và cần hiểu rằng họ vẫn là những người có ích cho xã hội.
Giá mà HIV cũng dễ chữa như bệnh nhức đầu xổ mũi thông thường thì tôi chắc rằng cũng sẽ không có ai kỳ thị người có HIV nữa.
Người có HIV bị đánh giá về khía cạnh đạo đức thì những người không kỳ thị cũng đánh giá những người kỳ thị bằng khía cạnh đạo đức.
Hãy lên án những hành vi gây lây lan HIV trong cộng đồng trong đó bao gồm cả ma tuý và mại dâm.
Đừng lên án những người có HIV vì trước tiên họ cũng là người và sau hết họ là những người đang bị trọng bệnh. | Nếu mỗi cá nhân có ý thức cộng đồng tốt thì sẽ tạo thành một xã hội tốt |
|
|
|
  Danh hiệu: Thành viên gắn bóNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 06-05-2004(UTC) Bài viết: 1.458
Được cảm ơn: 6 lần trong 3 bài viết
|
Theo mình nghĩ, và mình nói thật, nếu chọn lựa cái chết... chết ngay và kèo dài... thì mình sẽ chọn lựa phương án đầu. Thế tại sao chúng ta không cảm thông cho nhau, dù là bị nhiễm qua ma tuý, hay mại dâm, nhưng đó đâu phải cái thói xấu xa ghê ghớm lắm còn nhiều nữa nhưng thói xấu hơn nó. Chúng ta hãy cùng vun đắp nhưng tình cảm của mình, tình cảm dành cho nhau, để có mộ cuộc sống không kì thị, không phân biệt, trước tiên chúng ta hãy cố gắng và hãy chắc chắn là chúng ta là người đi tiên phong. Mình mong rằng chúng ta sẽ góp mộ phần nào đó, trước mắt là một sân chơi cho tất cả mọi người, một đại gia đình, không phân biệt thành viên, mod, admin hay bất kì gì, chúng ta đều bình đẳng như nhau, bởi vì chúng ta đều là những con người, cần sự yêu thương và đùm bọc lẫn nhau. Và mình tìn rằng một ngày nào đó, website chúng ta sẽ có tiếng nói nhất định đến xã hội, làm cho suy nghĩ nhiều người phải thay đổi, chúng ta, tất cả chúng ta cùng cố gắng vì một mục tiêu chung nhé.' Cảm ơn các bạn.
|
|
|
|
  Danh hiệu: MemberNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 02-12-2004(UTC) Bài viết: 290 Đến từ: tphcm
Được cảm ơn: 4 lần trong 3 bài viết
|
bạn nói chỉ những người vùng sâu vùng xa mới kỳ thị do thiếu hiểu biết thôi sao?vào tháng 8 năm 2003 tôi có bị thoát vị bẹn và với sự hiểu biết hạn hẹp của mình trong lúc ở tình trạng cần phải cấp cứu tôi đã gọi điện cho rất nhiều bệnh viện trong thành phố HCM(cả bệnh viện công và tư ngoại trừ bệnh viện pháp việt), tôi vẫn còn tỉnh táo để cho họ biết rằng tôi là người bị nhiễm HIV , vì tôi lo sợ rằng nếu mình 0 nói thật thì có thể nhiều khi mình có thể vô tình lây nhiễm cho người khác, thật đáng buồn tôi xuýt chút nữa phải trả giá cho việc nói thật của mình , 0 một bệnh viện nào chịu nhận ca của tôi ,cuối cùng trong lúc tuyệt vọng tôi đã gọi cho bệnh viện   pháp việt) và ở đó họ đã nhận tôi. tôi nghĩ nếu các bệnh viện của việt nam mà cứ như thế thì ai họ dám nói thật(mà những người dám nói thật thì dĩ nhiên họ có ý thức về cộng đồng rất cao) mà đã 0 dám nói thật thì chuyện phòng chống lây nhiễm thành công chỉ là chuyện viễn tưởng.và tôi muốn nói thêm là hiện nay tất cả những người tôi quen(bạn bè và người thân , những người làm ăn với tôi ai cũng đều biết tôi là người bị nhiễm HIV)thật tuyệt vời chính họ mới là những người 0 hề tìm cách xa lánh tôi.... một ít chuyện buồn và vui tôi tâm sự cùng các bạn ,hy vọng rằng chúng ta cùng nhau làm cho việc phòng chống lây nhiễm có thể trở nên 0 quá khó....kính chào thân ái (nếu bạn nào 0 tin thì cứ gọi thử vào các số điện thoại cấp cứu của các bệnh viện trong thành phố và bạn phải (đóng kịch) là người bị nhiễm thì họ sẽ cho biết là bạn phải làm gì | Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy Ta có thêm ngày nữa để yêu thương Y!M:tranhuuloc64 |
|
|
|
  Danh hiệu: MemberNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 07-05-2004(UTC) Bài viết: 139
|
Câu chuyện của bạn tranhuuloc đã làm cho Hanoi suy nghĩ rất nhiều.
Đầu tiên Hanoi thấy buồn vì tình trạng dịch vụ y tế của Việt Nam ta. Chẳng phải chỉ riêng những người có hiv như bạn than vãn về điều này, mà Hanoi nghĩ có lẽ bất cứ ai đã từng phải đặt chân đến các bệnh viện công đều có chung tâm trạng "bị hắt hủi". Các phòng khám tư tuy rằng vồn vã hơn, nhưng chất lượng khám chữa bệnh chẳng biết có đáng tin cậy không...Suy cho cùng, cũng vì nước mình còn rất nghèo, bạn ạ. Cái nghèo kéo theo những hạn chế về trình độ hiểu biết các vấn đề xã hội và về năng lực khống chế lây nhiễm, khiến cho mọi người đều có xu hướng tránh tiếp xúc với những người có hiv, coi đó là cách thức hữu hiệu nhất, nếu không nói là duy nhất, để bảo vệ mình.
Rồi Hanoi cũng vui khi thấy bạn vẫn vui sống giữa những người thân, bạn bè, và vẫn lạc quan tiếp tục công việc làm ăn buôn bán của mình.
Nhưng tranhuuloc biết không, sự kỳ thị không phải bao giờ cũng đến từ những người không có hiv. Mình đã từng có một người bạn, rất thân, là một người có hiv. Hanoi yêu quý người bạn đó lắm. Nhưng chính bạn ấy là người rời xa mình. Cho đến giờ Hanoi vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra? Tại sao bạn ấy không muốn chơi với mình nữa? Đôi khi Hanoi nghĩ mình mới là người đang bị kỳ thị.
Hanoi muốn ghét người bạn đó. Hanoi đang ghét bạn ấy đây. Nhưng chắc cũng chỉ được đến ngày mai thôi, là Hanoi lại hết ghét, lại thấy thương bạn ấy thật nhiều...
Và dù cho Hanoi có ghét hay có thương bạn ấy, thì bạn ấy cũng chỉ trả lời Hanoi bằng sự im lặng.
|
|
|
|
  Danh hiệu: MemberNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 16-02-2005(UTC) Bài viết: 66
|
Xa hoi ngay cang thuc dung, nguoi nhiem hiv co dieu gi hap dan va co loi khi quan he voi ho, lam sao phai thay doi cach nhin cua xa hoi, chi co chung ta tim cach thay doi khong the chi mong cho xa hoi chu y den chung ta. Tuy song chung voi HIV nhung chung ta dang hoang, lao dong co ich, vung tin vao tuong lai va khong de du luan xa hoi lam ta nao nung. Ta mo uoc mot ngay co tinh yeu va co hanh phuc.
|
|
|
|
  Danh hiệu: Thành viên gắn bóNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 07-09-2004(UTC) Bài viết: 1.200
Cảm ơn: 2 lần Được cảm ơn: 197 lần trong 122 bài viết
|
Trích dẫn bài viết của singerbeo đã viết: nguoi nhiem hiv co dieu gi hap dan va co loi khi quan he voi ho Người cho nhiều khi không nghĩ đến lợi hay hấp dẫn. Bởi tâm hồn người cho rộng mở hơn so với những người khác. Tình cảm đồng loại của họ cũng dễ thể hiện mà ai cũng có thể nhận thấy. Trích dẫn bài viết của singerbeo đã viết: lam sao phai thay doi cach nhin cua xa hoi Kiến thức có làm thay đổi được thế giới không. Có. Kiến thức sai sẽ có làm ta hành động sai, kiến thức đúng sẽ giúp làm đúng nhiều hơn. Người có HIV không có gì là ghê gớm cả. Tôi vẫn sinh hoạt như trong gia đình với người có HIV mà không có bất kỳ cảm giác khác biệt nào cả. Họ vẫn đáng yêu và có những giây phút chúng tôi thật khó quên được. Trích dẫn bài viết của singerbeo đã viết: Ta mo uoc mot ngay co tinh yeu va co hanh phuc. Chúc bạn luôn hạnh phúc.
|
|
|
|
  Danh hiệu: MemberNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 02-12-2004(UTC) Bài viết: 290 Đến từ: tphcm
Được cảm ơn: 4 lần trong 3 bài viết
|
úi da.. chào hanoi.. có thể bạn ấy sợ bị lây nhiễm một bệnh cơ hội nào từ bạn chăng? đùa chút thôi chứ bạn nên quan tâm đến bạn ấy đi coi chừng giống như anh bạn trong bài (bài thơ tuyệt mệnh.........mắc bệnh aids)đó....chào thân ái | Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy Ta có thêm ngày nữa để yêu thương Y!M:tranhuuloc64 |
|
|
|
  Danh hiệu: MemberNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 07-05-2004(UTC) Bài viết: 139
|
Cảm ơn tranhuuloc,
Thật ra Hanoi biết bạn ấy rất quý Hanoi. Hanoi cũng lo bạn ấy đang ngày càng yếu đi, và có thể bạn ấy không muốn Hanoi phải buồn cho bạn ấy.
Nhưng Hanoi ghét vì bạn ấy đã không chịu hiểu rằng hành động của bạn ấy (lánh xa Hanoi) chỉ càng làm cho Hanoi buồn hơn mà thôi.
Hay là sự quan tâm của Hanoi (một cách quá đáng) đã làm cho bạn ấy ngại?
|
|
|
|
  Danh hiệu: Thành viên gắn bóNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 27-12-2004(UTC) Bài viết: 306 Đến từ: Ha Noi
Cảm ơn: 1 lần Được cảm ơn: 6 lần trong 5 bài viết
|
Một ngày nào đó khi ánh mặt trời mới ló rạng. Người ta nói rằng:"Loài người không còn khổ đau". Ngày đó chính là Ngày Tận Thế. Tại sao loài người cứ mải miết tìm đến với ánh mặt trời mà quên rằng còn một nửa màn đêm phía sau. Buồn quá! | EveryWhere For You! |
|
|
|
  Danh hiệu: Thành viên gắn bóNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 01-04-2005(UTC) Bài viết: 2.262  Đến từ: Thanh hóa Thanks: 101 times Được cảm ơn: 100 lần trong 83 bài viết
|
tại vì sao uh?vì những nguời chưa bị h,họ sợ khi tiếp xúc với những nguời bị h,họ sợ lây,Dù kiến thức họ có nhưng họ vẫn sợ,như tôi một thèng bị h thì còn gì phãi sợ nữa chứ | Trên đời này không có tình yêu nào gọi là bất tử, sự "bất tử" nằm ở chính những gì mà người yêu nhau mang đến cho nhau.0945648158 |
|
|
|
  Danh hiệu: Thành viên mớiNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 07-04-2005(UTC) Bài viết: 11 Đến từ: Thời xa vắng
|
Có lẽ rằng ngay cả những người bị H cũng khiếp sợ nên nó mang đến tâm lý đó cho những người khác.
Thử đi tìm câu hỏi này theo một hướng khác xem sao. Tại sao bệnh Viêm gan B lại không bị kỳ thị ( mặc dù các biểu hiện lâm sàng, đường lây lan, tỷ lệ chết, khả năng chữa trị...cũng tương tự).
| Kẻ thù vô hình là kẻ thù nguy hiểm nhất |
|
|
|
  Danh hiệu: Thành viên gắn bóNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 01-04-2005(UTC) Bài viết: 2.262  Đến từ: Thanh hóa Thanks: 101 times Được cảm ơn: 100 lần trong 83 bài viết
|
Lâu rồi không vào topic này  nhưng khi đọc kỷ lại những lời của mọi nguời tôi và thực tế ngày nay tôi càng thấy sự kỳ thị ghê gớm của mọi nguời đối với nguời có H, Tôi củng đả tham gia những nơi tuơng tự như những CLB Đồng Đẳng, CLB Bạn Giúp Bạn. Nhưng thực tế cho thấy rất nhiều những cán bộ trong CLB hay là những tổ chức xả hội tại địa phuơng họ vẫn rất ngại khi giao tiếp với những nguời có H. Vì sao?  Dù kiến thức của họ đuợc trang bị rất kỷ càng về sự lây nhiễm của H với mọi nguời, nhưng họ vẩn chưa dám giao tiếp thoải mái. Tôi đả gặp truờng hợp như thế này " Tôi và bạn này đả tham gia trong 1 tổ chức về H/matuy trong 1 chuyến đi chơi tôi có gọi điện báo truớc là sẻ qua địa phuơng nguời đó và hẹn gặp nhau vì tôi có quà tặng nguời đó, trong đầu tôi luôn nghỉ chắc họ sẻ không ngại khi giao tiếp với mình. Nhưng thật đáng buồn Khi tôi gọi, nguời ta không hứa truớc đuợc là sẻ gặp tôi hay không tôi đả thuyết phục mãi, cuối cùng củng đuợc gặp sau 1 hồi đứng nói chuyện chúng tôi chia tay tôi đứng rất lâu để chờ cái bắt tay thân mật để từ biệt.............. Chắc mọi nguời hiểu đuợc kết thúc câu chuyện " Vậy vấn đề tôi đưa ra hôm nay chỉ là để chúng ta suy nghỉ và bàn luận thêm, chúng ta phải làm gì? như thế nào? để giảm đuợc sự kỳ thị trong xả hội đối với nguời có H. Sự kỳ thị sẻ làm ảnh hưởng rất lớn đến tâm lý của những nguời có H, chúng ta đang kêu gọi những ai có H và giúp họ tái nhập cộng đồng vậy chúng ta hảy bắt đầu từ những việc nhỏ này " Nhưng lại rất lớn " Để làm đuợc điều này hảy bắt đầu từ chúng ta những con nguời đang sống và tham gia những tổ chức tái nhập cộng đồng cho nguời có H. Tôi đôi khi hay nói thật những suy nghỉ của mình, nếu có gì không phải mọi nguời hảy góp ý vào e-mail hoặc nhắn tin vào YIH của tôi. Thân. | Trên đời này không có tình yêu nào gọi là bất tử, sự "bất tử" nằm ở chính những gì mà người yêu nhau mang đến cho nhau.0945648158 |
|
|
|
  Danh hiệu: Thành viên gắn bóNhóm: Guests
Gia nhập: 07-09-2005(UTC) Bài viết: 298
Cảm ơn: 3 lần Được cảm ơn: 3 lần trong 3 bài viết
|
Biết nói như thế nào về sự kỳ thị đây!
Trời ơi!có biết bao cái chết đau lòng của đồng loại về sự kỳ thị.Đành rằng sự kỳ thị đó của những người không hiểu biết về căn bệnh này.
Nhưng thật đáng sợ sự kỳ thị lại có trong những con ngưòi,người mà đang làm những công tác xã hội mà CTDY nói.Còn đáng sợ hơn nữa sự kỳ thị lại có trong những con người người mà được gọi là Y Đức.....
CTDY hỏi chúng ta phải làm gì ư?chúng ta không làm được gì cả,câu hỏi đó dành cho lương tâm những người không bi H như chúng ta.Tôi muốn nói những người như chúng ta đừng mặc cảm quá về căn bệnh này,kẻo sự mặc cảm đó được hiểu sai là sự kỳ thị của mọi người(con nhiều người tốt lắm).
HIV làm chỉ làm cuộc đời tôi ngắn ngủi thôi(tôi vẫn tồn tại,nhưng có lẽ già rồi)Vậy ai kỳ thị tôi là vô lễ với người già............
| No other road,no other way,no day,but today Current Meds(3TC+D4T+EFV) 19 - 10 - 2005 CD4 = 78 10 - 01 - 2006 CD4 = 144 07- 03 - 2006 CD4 = 171 29 - 06 - 2006 CD4 = 240 10 - 10 - 2006 CD4 = 300 04 - 01 - 2007 CD4 = 284 12-9-2007 CD4 =322
6-2009 CD4 350 |
|
|
|
  Danh hiệu: Thành viên gắn bóNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 24-11-2004(UTC) Bài viết: 1.110
Cảm ơn: 7 lần Được cảm ơn: 39 lần trong 21 bài viết
|
Bạn có cách trả lời thật hóm hĩnh. | Tránh bệnh - Không lánh người. |
|
|
|
  Danh hiệu: Thành viên gắn bóNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 27-12-2004(UTC) Bài viết: 306 Đến từ: Ha Noi
Cảm ơn: 1 lần Được cảm ơn: 6 lần trong 5 bài viết
|
Viêm gan B và HIV khác nhau ở cách người ta chết. Viêm gan B có thể chữa được! Tôi khẳng định như vậy. Hơn nữa, nếu phát bệnh thì tỷ lệ này không phải là 100% còn HIV thì sao? 100% là không thể chữa khỏi. Còn cái chết của HIV nữa. Không nhẹ nhàng chút nào. Nặng nề nhất là sự xa lánh của mọi người. Bệnh nhân AIDS (đặc biệt là giai đoạn cuối) có thể cảm nhận thấy sự sợ hãi, thậm chí... ghê tởm (xin lỗi - nhưng sự thực là như vậy) từ những ánh nhìn, từ cử chỉ của những người xung quanh. Các bạn ạ! Đúng là còn những người tốt! Tôi luôn hy vọng như vậy! Nhưng sự thật vẫn luôn phũ phàng. Nhiều lúc tôi thử suy nghĩ với hoàn cảnh giống như các bạn và tôi suýt nữa thì phát khóc! Các bạn thật can đảm.  | EveryWhere For You! |
|
|
|
Di chuyển
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.
|