  Danh hiệu: MemberNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 13-05-2008(UTC) Bài viết: 476
Được cảm ơn: 1 lần trong 1 bài viết
|
<div class="msgbody" id="post_message_178567">khi đọc được những câu thơ này tôi cảm thấy thật buồn cho HÀ NỘI của chúng ta.<br /><br /><br /><br />Tình tự Hà Nội (1 trong 29 bài thơ trong tập ViLi In Love)<br /><br />Trận mưa dài bằng đêm tặng vạn vật sự vuốt ve của nước<br />Nắng pha chế sương, mưa bốc hơi huyền ảo bụi màu<br />Nắng rợp xanh tán tán xanh trong<br />Ngả điệu valse điệu đàng xuống gương hồ<br />Đi tìm Hà Nội trong lòng Hà Nội.<br /><br />Bắt đầu từ đâu? Từ tâm phố cổ<br />Rùa Thần nổi lên lại trao gươm báu<br />Trừ tham, diệt ác, ngu muội, vô lương.<br />Nhưng không ai dám nhận việc thiêng<br />Cuộc bàn giao lưu niên vào sợ hãi mơ hồ, thờ ơ, lãnh cảm!<br /><br />Đi tìm người Hà Nội trong thành Hà Nội<br />Người cũ đi đâu, âm ngọng lói rát tai xe cộ<br />Người cũ đi đâu, nếp sống ngọng đau lòng phố cổ.<br />Đang đi mùa hè ốm, mà tiếc mùa xuân non<br />Đào đã mất rồi, trăm năm trăm năm Nhật Tân<br />Cánh tay nào bứng cả làng đào?<br />Chỉ có đàn xe ủi ầm ầm trả lời<br />Chữ ký hoá vàng đào phai đào bích<br />Đang phờ phạc nực nồm, thèm hít Tây Hồ<br />Vườn ổi, triền ngâu, sen trùm mặt nước<br />Chỉ thấy kè, doi đất, lều, cọc sắt chiếm hồ<br />Sóng đánh váng những lời chua chát<br /><br />Đang xuyên qua hè, nhớ mùa thu quá!<br />Heo may về đâu, trên những quái nhà<br />Tầng cao đặc chóp, tầng thấp đua chen, vỉa hè nhếch nhác<br />Bộ hành đánh võng mặt đường<br />Xé thịt da tôi, khi lưỡi cưa hung bạo lia vào thân sấu, xà cừ trăm tuổi<br />Cây được sống thì cành cụt thảm thương<br />Đốn mau cây, lấy chỗ nhậu ồn ào, những quán ăn sát cống<br />Lá xanh, vàng hoảng loạn xa cành<br />Đinh to chi chít đóng phập thân<br />Giấy dán, lều treo, biển xe ôm mắc vào đinh nhiều như rác vứt ra đường thường nhật<br /><br />Đi hết mùa hè, mong gió mùa đông bắc<br />Thèm gió bấc tháng chạp táp mặt<br />Để người bớt ra đường, hiếu chiến giao thông, ồn ào nói, thường trực cãi nhau, hồn nhiên văng tục<br />Để cây được yên lành trong rét căm căm sống tiếp can trường<br />Để ánh sáng trăng lạnh làm kỹ xảo, cho phố nằm bên phố mơ màng<br />Trò ảo giác tỉ mỉ của kỷ niệm ngàn năm đầy lên từng khắc<br /><br />Cột điện sắt gày xưa cũ<br />Đánh lạc mình giữa chằng chịt đường dây<br />Nghiêng dốc nghiêng nhịp mái rêu dày<br />Ngói vảy cá, ngói ống hoàng lưu ly, gối lên nhau nức nở<br />Ngói sợ chẳng được sống bao lâu, sẽ ra đi theo nhiều ngôi nhà cổ<br />Sợ lịch sử ngàn năm đứt mạch phũ phàng<br />Chỉ có rêu nghe thấy lời ngói cũ<br />Rêu xanh rêu vàng phủ át xót xa<br />Giống như một kẻ an ủi thật thà<br /><br />Hít hơi lạnh căng đầy lá phổi<br />Lâu lắm rồi mới được thở thoả thuê<br />Giá Hà Nội vắng như thời các thiếu nữ tân thời, dù một tuần thôi nhỉ?<br />Điều đó may ra chỉ tái hiện bằng điện ảnh!<br />Vì cả năm chỉ có 1 ngày:<br />Sáng mồng một Tết<br /><br />Như những đêm hỗn mê, như những ngày ngổn ngang không kỹ thuật tốc ký hiện đại nào ghi kịp<br />Ta xuất phát về những mùa thanh lịch<br />Cái Đẹp quý phái, tinh tế bằng sự lịch lãm, kiêu kỳ<br />Thanh em hào hoa hiện ra những gì Hà Nội<br />Ký ức âm thanh ùa về giọng nói<br />Trong khiết, bay bổng, biểu cảm rất sang<br />Hàng rong len lỏi, xôn xao rao rao<br />Sơn ca hót bay vòm phố<br />Lũ bồ câu vóng theo chuông chiều lễ<br /><br />Những tương phản va đập của kiến trúc<br />Những tách - nhập giật mình phát khóc<br />Tourist Tây choáng váng rơi bản đồ<br />Khách hay chủ đều không giúp được nhau<br />23 giờ, tắt đèn, vào nhà, ngủ(!)<br /><br />Đi qua mấy phố nghề<br />Búa gõ tôn, thùng chát chúa<br />Mắt toé lửa hàn, cảnh tượng còn lưu<br />Sáo sậu, chích choè thót mình bay, đậu<br />Những con chim nhỏ nhoi run rẩy<br />Đừng mong dự báo tâm trạng người đời<br />Hãy tìm độ cao an toàn mà làm tổ!<br />Mang sách tranh Bùi Xuân Phái đi tìm phố<br />Người đã khuất, phố ở đâu?<br />Những ngôi nhà, những khúc quanh tiếp nhau, đã thành điệu tango (1) giã biệt<br />Nếu không còn cây hồ, nhà cổ<br />Hà Nội sẽ ở đâu, Hà Nội ơi?<br /><br />Thôi đừng suy nghĩ miên man, hãy áp giải ký ức về hiện tại<br />Làm dịu cơn đau Thăng Long bằng những vỗ về<br />"Đấy là cuộc cách điệu tổng thể long trọng không ngờ"  ?!)<br />Trước gian nguy không sợ hãi, tuyệt vọng<br /><br />áp tay mình lên từng gốc cây, từng ngôi nhà cổ<br />Anh đi tìm những kỉ niệm xưa, những hàng xóm cũ<br />"Người cũ đi hết rồi", bà hàng nước còn lại giãi bày, "toàn người các tỉnh về đây"<br />Nhớ căn gác xưa đầy đủ cha mẹ, anh em, tụ tập bạn bè, Anh lặng khóc<br />Làm gì được sau những lần mưa bão, hoa rã hương, táo ổi nhạt vị rồi<br />Thả thuyền giấy lần lượt ra khơi, khi Hà Lội ngập đường sau trận mưa khởi động<br />Anh đi tìm bạn cũ ở ngoại ô<br />Mông lung lắm, ngoại ô xưa bến chót tuyến tàu điện cửa ô Cầu Giấy, ngoại ô nay có cả núi<br />Ba Vì<br />Tu hú gọi thấp thỏm vụ bơ vơ<br />Bò nhai cả chuỗi chiều bịn rịn<br />Anh khứ hồi về phố cổ đi Anh!<br /><br />Đừng hỏi kẻ ích kỷ về sự hy sinh<br />Hãy niêm phong những giọt nước mắt<br />Để mắt sáng trong mở phim tài liệu mới<br />Hà Nội trong mắt ai (2) sắc sảo, đắm say, tê tái<br />Hà Nội trong mắt người biết yêu<br /><br />Trong mắt anh và em, Hà Nội của đôi mình<br />Của nhiều lứa đôi thích hôn nhau dưới gốc cây, trong góc tối<br />Của những cụ bà đảm đang chợ sáng, những cụ ông đọc báo tiếng Pháp ghế đá Bờ Hồ<br />Của những con chim ham sống lích chích làm tổ mới<br />Của những em bé hồn nhiên, mới tinh ước mơ<br />Của những người xa xứ coi đất thiêng là cội nguồn xứ sở, chốn gửi hy vọng trông về<br />Của những con đường, vỉa hè suốt ngày đêm không nghỉ ngơi, đào lấp, tôn nền, lát gạch<br />Của những rạp hát sáng đèn và nhiều rạp đã thành bãi bia, sàn nhảy<br />Của những hồ xanh, hồ hấp hối tiếng kêu chẹn họng<br />Của những bách hoá xưa thành plaza, siêu thị; những chợ cũ phá đi, xây trung tâm thương mại<br />Của những hiệu ăn nhái thương hiệu xưa, nhưng toàn dân quê nấu cho thực khách kinh kỳ, kẻ bưng bê mắng khách, cãi nhau với chủ<br />Của cầu sắt trên cao, đoàn tàu băng qua phố cổ, bánh sắt nghiến đường ray, “tiếng nói” hỏa xa - còi rúc hơi dài, hú lên báo hiệu sự hiện diện<br />Của những bà hàng rong mấy đời, giờ nơm nớp công an lao đao chạy trốn dân phòng…<br />Phố cổ chẳng nói gì<br />Ngoài ký ức hình ảnh, âm thanh đã qua và tiếp diễn<br />Người Đức sẽ nạo sạch hồ Gươm<br />Người Pháp sẽ trùng tu cầu Long Biên, khôi phục leng keng tàu điện<br />Những dự án tương lai sẽ thành sự thực<br />Để giữ lại Ngày xưa.<br />Còn người Hà Nội làm gì cho Hà Nội yêu dấu của mình?<br />Phố cựa quậy, những tiếng khóc chào đời<br />Đứng trước cửa 36 Ngô Quyền (3), nghĩ về lịch sử<br />Lịch sử thành phố, lịch sử những lớp người<br />Nhà hộ sinh già không còn hoạt động.<br />Bệnh viện sản quá tải các bà bầu<br />Bố mẹ lũ trẻ sung sướng khai sinh cho con: nơi sinh Hà Nội.<br /><br />Đi qua phố nghèo phố giàu rồi cũng về phố cũ<br />Nắm bàn tay ấm đôi ta tìm lộng gió<br />Mùa không mùa chỉ có mùa tình<br />Lâu lắm mới được niềm vui xa xỉ<br />Lững thững trên cầu Long Biên, ngắm sông Hồng Hà Nội<br />Rồi ngồi bên nhau nhìn liễu hồ Gươm lẳng lơ<br />Anh ghé vào tai em một đôi môi<br />Không nói điều không cần nói<br />  Mình yêu nhau hơn vì yêu Hà Nội)<br /><br />Không nói điều gì<br />Làn môi đọng lại lưng nhánh tai<br />Những biến hoá màu quang hợp không gian cổ kính<br />Từng dây nắng thơm vang từng phím lá<br />Sóng gợn hồ thiêng đưa cụ Rùa cất tiếng<br />Vọng vào Đất Trời lời kể trầm hùng<br />Về Thăng Long ngàn năm…<br />Chỉ có người biết yêu, mới biết!<br /><br />Trước 1.8.2008<br />  Ngày Hà Tây nhập vào Hà Nội)<br /><br />-----<br />  1) Điệu nhảy chuyển động liên tục, có nhiều bước ngoặt mạnh, chân dứt khoát<br />  2) Hà Nội trong mắt ai, phim tài liệu của đạo diễn, NSND Trần Văn Thuỷ làm năm 1982, bị cấm chiếu đến cuối 1987, gây ấn tượng mạnh mẽ, gai góc. Tại LHP Việt Nam lần VIII ở Đà Nẵng, phim giành Bông sen vàng cùng 3 giải cá nhân xuất sắc cho đạo diễn, biên kịch, quay phim.<br />  3) Hộ sinh A - 36 Ngô Quyền, quận Hoàn Kiếm, nơi tôi sinh ra</div> | Hãy nghĩ tới còn bao người đói lạnh... Đau đớn dày vò thể xác mong manh Bệnh tật triền miên khổ thấu trời xanh Từng phút từng giây đấu tranh cùng thần chết... Xin hãy để cho cõi lòng tan hết... Những thị kỳ... để đoàn kết với nhau
|
|
|
|
|
|
  Danh hiệu: Thành viên gắn bóNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 07-05-2008(UTC) Bài viết: 1.351 Đến từ: Vinh city - Nghe An province
Được cảm ơn: 141 lần trong 35 bài viết
|
Bài này được mà. Tuy nhiên nó gần với văn vần hơn. Ta có thể thấy tiểu thư Vi giờ đây không còn hoang huyễn trong cảm giác phụ nữ chưa tròn đầy, pha chút nhục cảm trước đây mà đã bắt đầu có cái nhìn thế sự. Cái nhìn của người bắt đầu trưởng thành. Và kiểu máu me chính trị bắt đầu nổi lên, muốn cải tổ, cải cách. Ngôn ngữ cũng thật khúc chiết. Tả cảnh hay lắm. Mình không có tập thơ này. Nếu bạn Post vào đủ, mình sẽ đọc hết. Mình cũng thích tiểu thư Vi. | "Khi bạn tức giận run mình trước những bất công, thì bạn là ĐỒNG CHÍ của tôi" - Ernesto Che Guevara |
|
|
|
  Danh hiệu: Thành viên gắn bóNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 04-09-2006(UTC) Bài viết: 342
Được cảm ơn: 2 lần trong 2 bài viết
|
Tự tình Hà Nội không phải một bài hay của ViLi, ah mà hôm qua cô ViLi này dám gọi tui bằng em mới chết chứ. Thật là chẳng biết sao nữa. Có lẽ cô ta tưởng mình già quá rùi hay sao chứ?  | Người tình rất dễ kiếm và người bạn rất dễ giữ. Cái khó là tìm được người bạn đáng tin cậy và người tình đáng yêu. |
|
|
|
  Danh hiệu: MemberNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 13-05-2008(UTC) Bài viết: 476
Được cảm ơn: 1 lần trong 1 bài viết
|
bác vinh_man chịu khó đọc tạm đoạn này nhé để mấy hôm nữa em mua về rùi em cho lên đây.nhưng mà bác biết không cái cô này ghê gớm lắm nếu cô ấy biết được là anh em mình cho thơ của cô ta lên đây mà không xin phép là hehe có chuyện đấy. Thứ Năm, 20/11/2008, 01:41 (GMT + 7) Đến với bài thơ hay:
| Tháng Tư | | | --> Tháng Tư Gió bùng sáng hàng dâu da đêm vắng Chùm hoa trắng như ly kem đầy Thèm ấu thơ trở lại Số tuổi nhân đôi lần dậy thì Phát giác bao khổ ải Panorama cuộc đời Toàn mộng mơ, vụng dại … Kí ức không phải phim đen trắng Đang chạy song song tương lai Mỗi lần dữ dội cần nhau Sóng môi cuốn biển Kìa hoa xoài, nhãn, vải Dồn dập nở tháng Tư phồn sinh Mùa sinh nhật phồn sinh Đồng tâm lan xoáy cười-khóc Muốn quên hết quên hết Hỗn dung nhọc mỏi, cô đơn Bắt đầu hồi lại trong veo Với tuổi hồn 18 Được miên man trong anh đào rực rỡ Hoa chỉ chọn tháng Tư để nở Mùi hương ngân đôi ta, lưỡi hồng lướt lên bộ xiêm áo nhẹ thơm nhất trần gian: làn da tươi trẻ Các sân khấu thế giới cùng diễn kịch Shakespeare Tháng Tư kì diệu và bất tử Mỗi sinh nhật cứ vờ quên tuổi thật của mình Ước chỉ đóng vai không tên trên sân khấu bi kịch Rộn rã không trung cành xanh nụ khiết Nằm bên nhau ngắm đàn đàn hoa bay Âm, màu đan bốn chiều tháng Tư Panorama cơn mơ Loa kèn thổi vạn li kem trắng… 4-4-2008 VI THÙY LINH Lời bình của nhà thơ Mai Nam Thắng Một ngày trung tuần tháng Mười vừa qua, Vi Thùy Linh nhắn tin cho tôi qua tổng đài dịch vụ 141: “Tối 7-11, đến gallery 39A Lý Quốc Sư dự buổi chia tay thơ của Linh nhé!”. Đã quá quen với cách liên lạc này của Linh, tôi hờ hững nghĩ: “còn hơn 3 tuần nữa, nhớ thì đến, quên thì thôi…”.  | Vi Thùy Linh (bên trái) trình diễn thơ ở Văn Miếu-Quốc Tử Giám (Hà Nội) trong Ngày Thơ Việt Nam lần thứ VI (Xuân 2008). Ảnh: Long Biên | Ấy thế mà tôi chẳng những không quên, lại còn rất nhớ. Hà Nội vừa tạnh ráo được vài hôm sau trận ngập úng lịch sử, chiều tối 7-11 lại đổ mưa như trút, vậy mà gallery 39A Lý Quốc Sư hôm đó vẫn chật kín bè bạn văn chương, báo chí và những độc giả yêu quý của Vi Thùy Linh. “Buổi chia tay thơ” là Linh nói quá lên như vậy, chứ thực ra đây là buổi ra mắt tập thơ “ViLi in Love”, tập thơ thứ tư sau 13 năm làm thơ của Vi Thùy Linh và là tập thơ đầu tiên sau ngày Linh trở thành hội viên trẻ nhất của Hội Nhà văn Việt Nam (12-2007). “ViLi in Love” gồm 29 bài thơ song ngữ Việt-Anh, do Dương Tường và Trịnh Lữ dịch, Lê Thiết Cương vẽ bìa và minh họa… Tháng Tư là bài thơ mở đầu tập “ViLi in Love”! Và nếu chỉ đọc riêng bài thơ này, cũng đủ thấy “ViLi in Love” vẫn rất Vi Thùy Linh, nhưng đã có một bước trưởng thành hơn “Linh” của chín năm trước-tập thơ đầu tay của cô. Vâng, vẫn là một phong cách mãnh liệt, đa cảm, đầy khao khát như Vi Thùy Linh thơ và Vi Thùy Linh đời, cái phong cách đã tạo nên một hiện tượng thơ lắm khen chê, yêu ghét. Nhưng như thế mới là Vi Thùy Linh, như chính cô đã thừa nhận: “Tôi không chỉ là người miêu tả và phục hiện cuộc sống trên trang viết, mà còn muốn tạo dựng, phơi mở một thế giới khác trong chính thế giới hiện thực này; thế giới mà tôi vươn tới và khao khát”. Chọn Tháng Tư mở đầu cho tập thơ này, thêm một lần Vi Thùy Linh nói về sinh nhật của mình (4-4-1980) và cũng như bao nhiêu người, đó là dịp để giật mình với thời gian: “Số tuổi nhân đôi lần dậy thì/ Phát giác bao khổ ải”. Một ngày như bao ngày của thế gian, có biết bao sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng có một sự trùng hợp thật ý nghĩa: tháng 4-2008 kỷ niệm 444 năm ngày sinh của Shakespeare vĩ đại, và sự kiện ấy được nhà thơ vận vào thật đắc dụng: “Các sân khấu thế giới cùng diễn kịch Shakespeare/ Tháng Tư kỳ diệu và bất tử/ Mỗi sinh nhật cứ vờ quên tuổi thật của mình/ Ước chỉ đóng vai không tên trên sân khấu bi kịch”. Vẫn là một giọng thơ tự do, phóng khoáng mà Vi Thùy Linh đã chọn từ cách nay mười ba năm, bởi theo cô đó là thể thơ thích hợp nhất để thể hiện mọi trạng thái tâm lý tinh tế của con người, của vạn vật mà không bị gò bó đến dồn ép niêm luật một cách gượng gạo, đôi khi là giả tạo. Không chú ý đến vần, nhưng Vi Thùy Linh rất quan tâm nhịp điệu và nhạc điệu, đó là kỹ-thuật-thơ của một thi sĩ chuyên nghiệp: Kìa hoa xoài, nhãn, vải Dồn dập nở tháng Tư phồn sinh Mùa sinh nhật phồn sinh Đồng tâm lan xoáy, cười-khóc Muốn quên hết quên hết Hỗn dung nhọc mỏi, cô đơn Bắt đầu hồi lại trong veo Với tuổi hồn 18 Trong 43 con chữ dồn dập ngỡ như phải đọc một cách liền mạch “hết hơi” nhưng được ngắt thành 8 dòng đầy dụng ý trên đây, ngoài hiệu quả về nhịp điệu, ta còn gặp những cặp từ quen thuộc nhưng lại được khoác một nghĩa từ rất mới mà phải là những người rất quyền biến về ngôn ngữ mới điều khiển được chúng: phồn sinh; lan xoáy; hỗn dung; nhọc mỏi; hồi lại; tuổi hồn… Từ “Linh”, đến “Khát”, rồi “Đồng tử” và bây giờ là “ViLi in Love”, Vi Thùy Linh đã chứng tỏ cô là một trong số những nhà thơ có sở trường về sáng tạo chữ. Nhưng đọc đến câu: “Mùi hương ngân đôi ta, lưỡi hồng lướt lên bộ xiêm áo nhẹ thơm nhất trần gian: làn da tươi trẻ”, tôi tưởng sẽ lại gặp những “mùa xuân hực nhựa”; những “cái lưỡi mềm của anh nơi gan bàn chân em”; những “tiếng gọi lan trên hai bầu vú”; rồi “khỏa thân trong chăn/ thèm chồng” vân vân và vân vân… Những câu thơ táo bạo mà vì chúng, nhiều người đã xếp Vi Thùy Linh vào hàng các “nhà thơ sex”. May sao Tháng Tư chỉ dừng lại ở “bộ xiêm áo nhẹ thơm nhất trần gian” để rồi mạch suy tưởng hướng đến những vấn đề thế sự hơn, chiêm nghiệm và từng trải hơn: “Ước chỉ đóng vai không tên trên sân khấu bi kịch”. Người thiếu phụ chưa chồng kia đã thấm nỗi cô đơn trong khi “rộn rã không trung cành xanh nụ khiết/ nằm bên nhau ngắm đàn đàn hoa bay”. Mở đầu bài thơ là “chùm hoa trắng như ly kem đầy” và kết thúc bài thơ vẫn là “loa kèn thổi vạn li kem trắng”, loài hoa thường gợi một nỗi buồn rất đỗi nhân văn thanh khiết. Đó đích thực là Vi Thùy Linh, một người thơ buồn, cô đơn nên luôn luôn cứ phải “xù” lên khiến nhiều người lầm tưởng và nghi ngại… Trở lại với lời mời “đến dự buổi chia tay thơ” trong hôm ra mắt tập “ViLi in Love”, tưởng là Vi Thùy Linh “đại ngôn” thế, nào ngờ cô tuyên bố bằng giấy trắng mực đen như vậy trong lời cuối sách hẳn hoi. Tôi tin đó là một tuyên bố nghiêm túc, một kế hoạch khám phá và sáng tạo mới của Vi Thùy Linh trên con đường nghệ thuật vinh quang và khổ ải. Nhưng tôi cũng tin Vi Thùy Linh không thể nào bỏ được thơ đâu! Một người yêu thơ thành kính, làm thơ như hành xác và đọc thơ như lên đồng thì làm sao mà bỏ được thơ? | | |