Trang chủ HIV  |  Web Link  |  Giới thiệu |  Liên hệ  |  English 
hiv logo

Thông báo

Icon
Error

Đăng nhập


Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to last unread
hay_song_de_duoc_yeuthuong.  
#1 Đã gửi : 23/04/2009 lúc 03:21:20(UTC)
Guest
Danh hiệu: Guest

Nhóm: Guests
Gia nhập: 24-06-2009(UTC)
Bài viết: 25.549

Được cảm ơn: 35 lần trong 21 bài viết
Tình yêu cô đơn


Một ngày, dưới gốc thông già, tôi ngồi lặng lẽ một mình, buồn xa xăm nhớ lại những ngày qua. Đà Lạt ngày ấy cũng buồn như tôi vậy... Và tôi gặp anh.

Chúng tôi trò chuyện bên nhau rất say sưa như đã gặp từ bao giờ... Thế rồi chúng tôi chia tay nhau và hẹn sẽ gặp nhau tại Sài Gòn, mảnh đất rộng lớn phồn hoa nơi chúng tôi đang sống và làm việc.

Nhưng có ngờ đâu năm giờ sau không hẹn mà gặp, chúng tôi đã tái ngộ tại căn nhà nhỏ của ba mẹ nuôi tôi (đâu ngờ rằng trước đó anh đã phụ trách công trình nơi tôi từng làm việc, ba nuôi tôi cũng làm việc tại công trình đó). Chiều hôm đó tôi đi chợ để chuẩn bị món ăn cho khách giúp mẹ, sau khi mọi người dùng xong bữa cơm tối, tất cả gia đình tôi và những người bạn của anh cùng nhau đi hát karaoke.

Chẳng hiểu sao tôi cứ lén nhìn anh hoài, và luôn muốn biết được suy nghĩ của anh dành cho tôi như thế nào? Hay tại vì anh ít nói, điều đó làm tôi để ý anh nhiều hơn, nhưng chỉ có tôi mới biết rằng ngay từ lần gặp đầu tiên dưới gốc thông già ấy dường như đã có sợi dây vô hình nào đó trói anh và tôi lại với nhau. Mãi đến tận khuya mọi người mới ra về.

Bất chợt anh hỏi tôi rằng:

"Em có về Sài Gòn không thì lên xe về chung với bọn anh"...

Tôi ngập ngừng, ấp úng hồi lâu và trả lời :

"Chắc em chưa về được vì em còn việc phải làm, anh và mọi người về trước đi, chúng ta sẽ gặp lại nhau khi em về Sài Gòn".

Thế là chúng tôi chia tay nhau, bóng anh khuất dần, tôi nhìn theo vòng xe lăn bánh, anh đã đi thật rồi, lòng tôi chợt buồn nhưng chẳng hiểu vì sao. Suốt đêm đó tôi không ngủ được, vì hình ảnh anh cứ dần hiện ra trong tâm trí và suy nghĩ của tôi. Rồi tôi lại cười một mình và nhớ tới ánh mắt trìu mến ấy, và rồi cứ thế cho đến khi tôi thiếp ngủ đi lúc nào chẳng hay...

Mãi đến tối hôm sau tôi bắt xe về Sài Gòn, chúng tôi đã gặp nhau sau những lần hò hẹn uống cà phê với danh nghĩa là anh em. Và rồi ngày nào cũng thế,anh đều đưa đón tôi về những lúc tôi đi làm, đi chơi... có lúc tôi cũng ngại lắm vì biết anh từng có gia đình.

Tôi từng nghĩ "mình đâu thể yêu một người từng có gia đình". Sau này tôi hay bảo anh về những lúc anh đứng trước cửa nhà nơi tôi trọ tới tận 12g khuya. Chính vì những lúc ấy tình yêu trong tôi mới dần hé mở, nhiều lúc tôi nằm đêm rồi suy nghĩ có lẽ anh yêu tôi thật lòng, nếu không cho anh cơ hội sau nay tôi sẽ hối hận, vì tôi nhận ra mình cũng đã yêu anh - yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Tình yêu của chúng tôi được bắt đầu như thế, tôi chấp nhận lời yêu anh bày tỏ với tôi, mặc dù trước khi đến với anh tôi không còn tin vào cái gì gọi là "tình yêu". Có nhiều lúc tôi tự dặn lòng mình đừng tin vào bất cứ lời đường mật nào. Sở dĩ tôi có suy nghĩ như vậy là vì tôi cũng đã từng yêu, từng đau khổ. Chính vì vậy khi đến với anh tôi suy nghĩ nhiều lắm, không biết mình có khổ một lần nữa hay không.

Nhưng sự thật thì chỉ có một, chúng tôi đến với nhau không được bao lâu thì tôi mới hay tin rằng anh chưa hề ly dị với vợ của mình, chị ấy (vợ của anh) đang ở ngoài quê để nuôi hai đứa nhỏ, còn anh ở trong này cùng với ba mẹ và hai đứa em.

Tôi như chết lặng đi, cứ ngỡ rằng sẽ cùng anh xây mái ấm gia đình, cứ ngỡ rằng hạnh phúc của tôi là đây. Nhưng tôi chợt nhận ra rằng cuộc sống chưa hề cho tôi một niềm hạnh phúc trọn vẹn. Đối với tôi, "hạnh phúc mong manh quá"!

Tôi nói với anh rằng tôi và anh không thể đến bên nhau được, tôi không nỡ làm người khác tổn thương, nhưng anh nói tôi hãy cho anh thời gian, rằng tình yêu anh dành cho tôi là thật -không hề gian dối, rằng giữa anh và vợ anh đã xảy ra nhiều mâu thuẫn, vì thế họ mới sống xa nhau…

Đúng, tình yêu của anh hoàn toàn là thật, nhưng thật trong sự giả dối, một lần nữa tôi lại thầm trách ông trời sao tàn nhẫn với tôi vậy...

Tưởng chừng chúng tôi sẽ chia tay nhau sau khi nghe hết mọi chuyện anh kể về cuộc đời mình, nhưng không tôi biết mình yêu anh nhiều hơn và muốn được ở cạnh anh để chăm sóc cho anh mỗi ngày. Thế rồi tình yêu của tôi dành cho anh đã nhân lên gấp bội, chúng tôi đã về sống bên nhau tại một phòng trọ, tôi thấy mình rất hạnh phúc vì mỗi ngày được tận tay nấu cho anh những món ăn anh thích, giặt cho anh từng bộ quần áo, được làm việc cùng anh và cùng nhau xem tivi.

Thời gian trôi qua nhanh, mới đó đã một năm rồi, tôi thật sự coi đây là gia đình và anh là người chồng tuyệt vời nhất trong đời tôi tuy rằng những ngày tháng qua chúng tôi đã trải qua rất nhiều sóng gió. 

Giờ đây hằng đêm tôi vẫn phải đối diện với nỗi cô đơn, vắng lặng không hình bóng của anh, nhưng tôi vẫn yêu anh rất nhiều. Song, nhiều đêm một mình trong căn phòng vắng bất chợt nghĩ tới hình ảnh gia đình anh đang hạnh phúc bên nhau, tim tôi dường như nghẹt thở, cổ họng tôi đau lên nghẹn ngào.

Có lúc tôi muốn bỏ đi một nơi thật xa, cũng có lúc tôi muốn xuống tóc quy y để không còn vương vấn những chuyện của người đời. Nhưng có lẽ tại tôi còn mắc nợ đời và còn nợ cả anh...


Sửa bởi quản trị viên 18/08/2009 lúc 11:29:03(UTC)  | Lý do: Chưa rõ

Quảng cáo
hay_song_de_duoc_yeuthuong.  
#2 Đã gửi : 23/04/2009 lúc 03:28:59(UTC)
Guest
Danh hiệu: Guest

Nhóm: Guests
Gia nhập: 24-06-2009(UTC)
Bài viết: 25.549

Được cảm ơn: 35 lần trong 21 bài viết
Anh, và cơn mưa mùa hạ

Hôm đó là một ngày đầu tháng Tư, cơn mưa rào đầu mùa làm tôi phải trú chân ở một trạm dừng xe buýt. Anh cũng đang đứng ở đó. Thế là bắt chuyện và làm quen. Cũng sến sỉa và lãng mạn như phim Hàn Quốc.

Vũ bảo tôi:

- Hình như trong em luôn tồn tại một nỗi ám ảnh.

- Có lẽ thế! Theo anh thì đó là gì?

- Nỗi ám ảnh bị phản bội.

- Anh không bao giờ biết gọi đúng tên sự việc, hay ít ra cũng phải biết giảm mức độ khó nghe đi chứ!
 
- Để làm gì?

- Để em không bị lạnh tim!

Vũ cười vang, ôm tôi vào lòng. Tôi biết, đấy chỉ là cái ôm xã giao. Anh đã có người yêu. Cũng xinh đẹp và giỏi giang. Chẳng có lý do gì để khiến anh phải chạy theo những điều hư ảo. Anh và tôi là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, giống như cái mà người ta thường gọi là hai đường thẳng song song, chẳng bao giờ gặp nhau.

Tôi và anh gặp nhau trong một ngày mưa...

Anh bảo:

- Chơi với em rất thú vị, nhưng anh sẽ cố gắng để không bao giờ phải yêu em. Mệt lắm!

Tôi dỗi mất một tuần. Không nhắn tin, không gọi điện. Vũ cũng bình thản, chẳng sốt sắng như cách Tuấn đã từng làm. Tôi chủ động liên lạc, chỉ để “tổng sỉ vả” anh một trận cho bõ tức. Mới nghe giọng tôi, anh đã bật cười khanh khách: “Anh chỉ chờ em gọi điện để đưa em đi chỗ này. Hay lắm! Đợi suốt cả tuần mới thấy. Thật là sốt ruột!”. Sau một hồi vùng vằng rồi thì cũng quần này, áo nọ để leo lên xe anh. Vũ luôn biết cách làm tôi phải bật cười.

Thế là đã ba năm kể từ ngày Tuấn bỏ tôi để đi theo người con gái khác. Trong những giấc mơ của tôi, trong suy nghĩ, kể cả trong sinh hoạt hằng ngày, nỗi đau bị phản bội luôn tồn tại như một cái gai đâm vào tay, đang mưng mủ và nhức nhối. Nụ cười của tôi cũng bị bỏ quên ở một xó xỉnh nào đó xa lắm. Nhiều lúc tôi cười mà chẳng ý thức được rằng mình đang cười.

Tôi và Vũ gặp nhau cũng khá tình cờ. Hôm đó là một ngày đầu tháng Tư, cơn mưa rào đầu mùa làm tôi phải trú chân ở một trạm dừng xe buýt. Anh cũng đang đứng ở đó. Thế là bắt chuyện và làm quen. Cũng sến sỉa và lãng mạn như phim Hàn Quốc. Chỉ có điều, chẳng có một mối tình nào ngay sau đó. Chí ít là cho đến giờ, chúng tôi vẫn chỉ xem nhau như anh em.

Vì anh đã có người yêu. Vì tôi không còn cảm thấy rung động trước bất kỳ người đàn ông nào.
 

... nhưng giữa chúng tôi vẫn chỉ là tình cảm anh trai, em gái.


Tôi thích mưa. Vũ bảo: “Ừ, vì anh là mưa mà!”. Tôi thích hoa sưa. Vũ bảo: “Ừ, hoa sưa chỉ về sau những cơn mưa mà thôi!”. Tôi ghét mùa hè. Vũ bảo: “Ừ, vì em ghét mùa hè nên anh mới làm mưa”… Có ti tỉ những điều tương tự như thế làm tôi phát khùng lên khi nói chuyện với anh. Với tôi, Vũ như là một cái gì đó quá quen thuộc, quen thuộc đến nỗi, nếu không có nó, người ta sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu và trống trải.

Cuộc sống của tôi khá phẳng lặng. Tôi thích giam mình trong phòng hoặc lang thang một mình trên những con đường đẹp. Đơn giản chỉ để ngắm nhìn cuộc sống xung quanh và tự tìm cho mình một cảm giác thanh thản. Tuấn lấy đi của tôi khá nhiều thứ, đột ngột và dứt khoát. Trong ký ức của tôi, hình ảnh Tuấn và người con gái đó luôn chập chờn như cái cảm giác bị bóng đè vào ban trưa, muốn có ai lay gọi nhưng chẳng thể nào cất nổi dù chỉ là một tiếng kêu yếu ớt. Tôi nhớ là mình chỉ cụp mắt và bỏ đi khi thấy ánh mắt hốt hoảng của Tuấn và cô ấy. Tôi khóc nhiều vào những đêm không ngủ, khóc đến khi thấy mình chai sạn và chán ghét mọi thứ rồi thôi.

Tiếp đó là dửng dưng và trống rỗng. Nhiều lúc tưởng mình chẳng phải là mình, cứ phiêu du ở một phương nào đó vô định và xa xăm lắm. Vũ bảo anh ghét tôi nhất ở cái tính đó, chẳng bao giờ biết tự mình thoát ra khỏi mớ cảm xúc hỗn loạn ấy. Tôi nghe anh nói, im lặng và cười, tôi bị rơi vào một cái hố quá sâu, chỉ chờ để tan thành nước ngầm chứ chẳng muốn ai vớt mình lên cả. Tôi sẽ ở mãi dưới đó dù Vũ có đến hay không, tôi đã có lần nói với anh như thế.

 
Diệp Sa
Offline toicodondaukho  
#3 Đã gửi : 23/04/2009 lúc 10:39:03(UTC)
toicodondaukho

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 04-09-2006(UTC)
Bài viết: 342

Được cảm ơn: 2 lần trong 2 bài viết
Có lẽ Tình yêu cô đơn lại mang đến hạnh phúc chăng? CÓ chăng chỉ là nỗi ám ảnh và cô đơn chứ không có đau khổ tột cùng hay một cái gì đó gần giống như vậy. Lúc nào cũng yêu và cảm thấy yêu, đó là tình yêu. Cô đơn ư? Cô đơn là gì chứ khi mình cảm thấy ngập tràn hạnh phúc mà vẫn cô đơn. Cô đơn trong vỏ ốc của chính mình!
Người tình rất dễ kiếm và người bạn rất dễ giữ.
Cái khó là tìm được người bạn đáng tin cậy và người tình đáng yêu.
Rss Feed  Atom Feed
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.