Trang chủ HIV  |  Web Link  |  Giới thiệu |  Liên hệ  |  English 
hiv logo

Thông báo

Icon
Error

Đăng nhập


4 Trang123>»
Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to last unread
Offline Vân Anh  
#1 Đã gửi : 02/09/2010 lúc 07:13:27(UTC)
Vân Anh

Danh hiệu: Member

Nhóm:
Gia nhập: 02-09-2010(UTC)
Bài viết: 48
Woman
Đến từ: Mảnh đất buồn vô tận

Thanks: 15 times
Được cảm ơn: 29 lần trong 23 bài viết
Mai em chết anh có buồn không nhỉ
Có nhỏ thầm vài giọt lệ thương đau
Có tiếc cho một giấc mộng tình sầu
Có thương nhớ một bóng hình đã khuất

Mai em chết vùi sâu trong lòng đất
Nếu nhớ em xin đến viếng một lần
Thắp nén hương bằng một chút bâng khuâng
Quà viếng mộ một vòng hoa tim tím

Mai em chết hồn em không tắt lịm
Vẫn âm thầm dõi hướng bóng anh đi
Sầu không tan ngậm đắng buổi từ ly
Dòng nước mắt áo quan còn đẫm ướt

Mai em chết hình hài đâu tha thướt
Anh sẽ quên và quên mãi em thôi
Không trách đâu...khi em đã qua đời
Không vướng bận hận tình trên dương thế

Mai em chết xin anh đừng nhỏ lệ
Khóc cho em phận bạc quá mong manh
Hãy quên đi một duyên nợ không thành
Vì ta đã âm dương đường cách biệt

Mai em chết xin anh đừng thương tiếc
Dòng thơ buồn xin đừng tiếp nha anh
Đừng để em ra đi dạ chẳng đành
Khi dương thế anh vì em sầu khổ
Tôi đã chôn sao anh cứ hiện về.....
....Nấm mồ ấy không một lần hương khói
thanks 1 người cảm ơn Vân Anh cho bài viết.
rain_nt trên 03-09-2010(UTC) ngày
Quảng cáo
Offline Vân Anh  
#2 Đã gửi : 02/09/2010 lúc 07:17:12(UTC)
Vân Anh

Danh hiệu: Member

Nhóm:
Gia nhập: 02-09-2010(UTC)
Bài viết: 48
Woman
Đến từ: Mảnh đất buồn vô tận

Thanks: 15 times
Được cảm ơn: 29 lần trong 23 bài viết
Mai em chết đừng cho em phản bội
Ân tình anh mà tội lắm anh ơi
Bởi em đây ôm hận cả cuộc đòi
Trong kếp sống làm thân đời con gái

Mai em chết buồn vương thôi theo mãi
Nợ dương trần dứt bỏ lại trần gian
Em ra đi xa tận mãi ngút ngàn
Thôi lưu luyến bụi hồng trần gian khổ

Em chết rồi thôi anh đừng luyến nhớ
Xác thân này xin đốt hoá thành tro
Cho em đây không hiện đến trong mơ
Cho anh khỏi héo mòn vì thương nhớ

Mai em chết thôi tan rồi duyên nợ
Nhớ làm chi một dĩ vãng đắng cay
Mộ em đây vàng lá phủ mưa bay
Chiều vĩnh biệt giờ còn trong dĩ vãng

Ngày em đi mây tím bay lãng đãng
Ngàn nỗi sầu trút xuống đáy mộ sâu
Em còn gì trao gởi mối tình sâu
Chỉ còn lại tấm thân dài bất động

Đường độc hành mình anh trong gió lộng
Nhớ về em xin đốt hết tình thơ
Cho em đây ước hẹn một chữ chờ
Lai sinh đó kiếp sau ta trọn ước
Tôi đã chôn sao anh cứ hiện về.....
....Nấm mồ ấy không một lần hương khói
Offline Vân Anh  
#3 Đã gửi : 02/09/2010 lúc 07:18:32(UTC)
Vân Anh

Danh hiệu: Member

Nhóm:
Gia nhập: 02-09-2010(UTC)
Bài viết: 48
Woman
Đến từ: Mảnh đất buồn vô tận

Thanks: 15 times
Được cảm ơn: 29 lần trong 23 bài viết
Mai em chết chắc gì anh đã biết
Chắc gì anh thương tiếc mối tình xưa
Chắc gì anh về đây để tiễn đưa
Cuộc tình xưa giờ như mưa trên lá

Mai em chết chắc gì anh buồn bã
Chắc gì là anh đã tiếc thương em
Một chút tình ta chưa kịp đặt tên
Vòng hoa đã tiễn em về thiên cổ

Mai em chết anh đừng về thăm mộ
Đừng giã vờ nức nở trước áo quan
Khi em sống sao chẳng thấy anh sang
Giờ đèn nhang chỉ làm em thêm tủi

Thân em lạnh ngậm ngùi trong khung củi
Đóng đinh bằng tức tửi bụi trần gian
Phủ thân em là chiếc áo hoa tang
Thêu màu đất và hai hàng nến đỏ

Em nhìn lên chân trời xanh mái cỏ
Hồn lang thang không biết rỏ về đâu
Em chợt nghe mưa ướt ở trên đầu
Giun dế cũng rủ nhau về than thở

Mai em chết bỏ vần thơ dang dỡ
Dưới mộ buồn trăn trở...nợ yêu ai ?
Em biết rằng nếu em chết ngày mai
Chẳng có gì đổi thay nơi anh cả.
Tôi đã chôn sao anh cứ hiện về.....
....Nấm mồ ấy không một lần hương khói
Offline buon_thien_thu  
#4 Đã gửi : 02/09/2010 lúc 07:26:28(UTC)
buon_thien_thu

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 06-02-2010(UTC)
Bài viết: 212
Woman

Thanks: 2 times
Được cảm ơn: 16 lần trong 14 bài viết
sao mà thảm não zậy???
bình tĩnh tự tin đừng cay cú
âm thầm chịu nhục trả thù sau!!
Offline Vân Anh  
#5 Đã gửi : 02/09/2010 lúc 07:33:27(UTC)
Vân Anh

Danh hiệu: Member

Nhóm:
Gia nhập: 02-09-2010(UTC)
Bài viết: 48
Woman
Đến từ: Mảnh đất buồn vô tận

Thanks: 15 times
Được cảm ơn: 29 lần trong 23 bài viết
Có nhiều lúc tôi ngập ngừng tự hỏi, tình yêu là gì? Liệu một ngày ta có thể biết được nó hay không!

Rồi một ngày anh đến, thật tình cờ và cũng thật bất ngờ. Tôi không hề nghĩ rằng trong mình đã bắt đầu len lỏi cái thứ tình cảm mà người ta hay gọi là tình yêu.

Trước khi quen anh, cuộc sống của tôi trôi qua thật bình lặng. Ngày lại ngày đến trường rồi về nhà, chẳng có một người bạn thân ở bên, chẳng có nơi để tôi trút mọi buồn vui trong lòng. Lúc đó tôi chỉ là một bé con chưa biết gì, ngốc nghếch và hay tin người. Tôi nhút nhát, sợ mọi thứ và dường như tôi chỉ biết khóc cho quên đi hết tất cả mọi thứ, những cái làm tôi cảm thấy khó chịu.

Anh đến nhẹ nhàng như một cơn gió, mang đến cho tôi những niềm vui thật bình dị. Tôi và anh hai con người từ 2 nơi khác nhau, chưa từng gặp nhau lại thân quen đến lạ. Ngày ngày chúng tôi cùng đi chơi, cùng đi học, cùng ăn cơm… một cách ngẫu nhiên anh đã trở thành người bạn đồng hành của tôi. Lúc tôi vui, lúc tôi buồn, khi tôi cần có ai đó ở bên người đầu tiên tôi nghĩ tới là anh. Anh làm tôi vơi đi cảm giác nhớ nhà, anh cho tôi biết tôi không một mình. Để rồi có ai ngờ chính sự trẻ con của anh, chính sự quan tâm nhẹ nhàng của anh (cái mà tôi cho là anh không có) đã sưởi ấm trái tim tôi. Và tôi đã yêu anh...

Chúng tôi song hành bên nhau trên tất cả mọi con đường, có anh là có tôi và có tôi là có anh. Chúng tôi tuy không ai nói ra nhưng dường như hai trái tim đã cùng chung nhịp đập.

Tết đầu tiên xa anh, cảm giác thật khó chịu. Tôi nhớ cái nắng của Sài Gòn. Tôi nhớ anh, nhớ anh đến lạ. Nỗi nhớ không tên, không định hình được chỉ biết rằng nó xuất phát từ trái tim đang loạn nhịp của tôi. Và tết năm ấy cũng là cái tết đầu tiên tôi không đi chơi, chỉ ở nhà, gặm nhấm nỗi buồn. Vì thế mà tôi càng nhớ anh hơn.

Dần dần rồi tôi cũng quen với cảm giác xa anh, quen với nỗi nhớ thương anh từng ngày. Từ khi yêu anh, tôi đã bớt đi những lúc ngồi khóc một mình, không còn cảm giác cô đơn như trước. Tôi hạnh phúc…

Quen anh lâu tôi mới biết ở anh có nhiều điều rất thú vị. Nhiều khi đó là những cái làm tôi vui nhưng đôi khi nó lại khiến tôi thấy buồn lòng. Tôi biết anh biết và anh đã cố thay đổi. Tôi nhận thấy anh thương tôi rất nhiều, rất nhiều.

Tôi tự trách mình vì nhiều khi làm phép so sánh. So sánh anh với người khác dù tôi biết rằng mọi sự so sánh đều khập khiễng. Nhiều lúc nghĩ rằng nếu anh so sánh tôi với người con gái khác liệu tôi có buồn không? Chắc chắn câu trả lời là có. Và chính vì thế tôi lại càng yêu anh hơn.

Mỗi người có một cách yêu khác nhau, và anh của tôi cũng thế.

Thời gian thấm thoắt qua đi, vậy là chúng tôi song hành bên nhau cũng đã được ba mùa trăng, ba mùa hạnh phúc. Tôi yêu anh và anh cũng yêu tôi.

Tưởng chừng như mọi chuyện đã an bài thế nhưng cuộc sống mà, đâu có cái gì là dễ dàng. Dần dần tôi cảm thấy mình và anh ở hai thế giới khác nhau. Thật xa lạ và cũng thật hờ hững. Đôi khi anh giống như khách qua đường, đến rồi lại vội đi mà chẳng hề nghĩ rằng nơi đó có một người vẫn âm thầm trông ngóng bước chân anh. Nhiều khi tôi thấy mình thật ngốc...

Tôi giống như một kẻ khờ đang đợi chờ tình cảm của người khác, đợi chờ trong mệt mỏi, trong chán nản và trong vô vọng. Vậy mà tôi vẫn yêu anh, vẫn quan tâm, chăm sóc anh từng ngày. Vậy mà, có bao giờ anh biết nỗi cô đơn trong lòng tôi, có bao giờ anh biết tôi buồn như thế nào, tôi ra sao?... Tất cả là một dấu chấm hỏi.

Anh… và tôi… thời gian… và tình yêu. Đáp án nào cho tất cả…

Tôi đã chôn sao anh cứ hiện về.....
....Nấm mồ ấy không một lần hương khói
Offline dautroc_7x  
#6 Đã gửi : 02/09/2010 lúc 09:32:30(UTC)
dautroc_7x

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 03-05-2010(UTC)
Bài viết: 1.225
Đến từ: Bệnh viện tâm thần Quảng ninh

Cảm ơn: 633 lần
Được cảm ơn: 673 lần trong 377 bài viết
Đọc thơ đồng chí này buồn thía
UserPostedImage


Trước đây nghịch dại lắm
Bây giờ đỡ nhiều rồi



UserPostedImage


Offline Vân Anh  
#7 Đã gửi : 02/09/2010 lúc 10:40:23(UTC)
Vân Anh

Danh hiệu: Member

Nhóm:
Gia nhập: 02-09-2010(UTC)
Bài viết: 48
Woman
Đến từ: Mảnh đất buồn vô tận

Thanks: 15 times
Được cảm ơn: 29 lần trong 23 bài viết
Ngày chia tay, anh cho em cảm giác chúng ta không còn gì liên quan, những gì đã xảy ra giữa hai chúng ta đều là chuyện bình thường, nhẹ như một nụ hôn thoáng qua.

Hôm nay là đã ba tháng kể từ ngày anh và em chia tay. Em không ngờ rằng, hôm đó lại là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau.

Hai năm yêu anh, em đã khóc rất nhiều, buồn cũng thật nhiều. Em không biết sao tình yêu đến với mình lại là những chuỗi ngày buồn như thế. Gần một năm đầu quen nhau, em luôn là người phải gọi điện hay liên lạc với anh, em đã tự an ủi rằng tình yêu của mình rồi sẽ được đáp trả xứng đáng. Ngày anh dắt em về ra mắt bố mẹ, em đã rất hạnh phúc và mơ về một tương lai xa xôi có anh trong cuội đời. Nhưng anh vẫn như thế, luôn bắt em phải chờ đợi mỏi mòn dù có lúc đã làm cho em tin rằng anh yêu em thật lòng.

Anh và em ngày càng gần gũi nhiều hơn, và chuyện gì đến cũng đến. Thứ quan trọng nhất của đời con gái em đã dâng hiến cho anh. Em nói, vì quá yêu anh nên đây là điều em hoàn toàn tự nguyện. Anh cũng bảo, khi hai người yêu nhau mà đã đi quá giới hạn thì rất khó để chia tay, vì theo anh, lúc đó "bỏ thì thương, vương thì tội". Và em tin anh hoàn toàn. Nhưng thật sự em đã lầm.

Ngày mình chia tay, anh cho em cảm giác giữa chúng ta không còn gì liên quan, những gì xảy ra giữa chúng ta là chuyện bình thường, nhẹ như một nụ hôn thoáng qua và không có chữ "TRÁCH NHIỆM" nào hiện lên trong trái tim anh. Ngày anh nói với em đừng bắt anh suy nghĩ về việc này khi em đã đùa với anh rằng em đã quên uống thuốc và lỡ dính bầu, em không hiểu vì sao em lại ngu ngốc chấp nhận lời xin lỗi của anh. Ngày anh nói trước mặt bạn thân của em rằng "dĩ nhiên chiếc xe của anh quan trọng hơn cả người yêu", hay ngày anh nói với em rằng "anh không rảnh để điện thoại cho em, anh không thích gọi điện cho em"... tất cả đã quá đủ để thể hiện em là gì trong anh.

Có lẽ chỉ vì tình yêu, tình yêu làm cho em mờ mắt trước những điều tồi tệ mà anh mang đến với em. Chia tay rồi, 3 tháng là 90 ngày em khóc. Khóc vì tình yêu đã mất, khóc cho những ngày tháng đã qua, khóc cho sự dại khờ của mình, khóc vì yêu một kẻ bạc bẽo vô tình. Đã nhiều lúc em như điên lên vì cảm giác bị anh chà đạp lên những gì mà em đã dành cho anh. Điều làm em đau lòng nhất là cảm nhận bản thân mình, thậm chí cả bạn bè và gia đình mình đều từng bị lừa dối.

Anh chưa bao giờ có một lời hứa nào cho em, có lẽ anh sợ câu nói "Lời hứa là điều nặng nề nhất mà người ta phải chịu". Anh cũng từng bảo với bố anh rằng, anh chưa bao giờ hứa hẹn gì với em, nhưng không biết anh có nói với ông rằng chúng mình đã quan hệ với nhau chưa??? Em đã chấp nhận những lời nói thật đau lòng từ mẹ anh. Bà bảo, bà tự hào về anh vì anh làm ở một công ty lớn, vì anh nhà giàu mà không lười biếng, vẫn biết cố gắng làm từ thời còn đi học. Nhưng anh có bao giờ nói với mẹ về em chưa? Em cũng là niềm tự hào của gia đình mình, gia đình em tuy không bằng anh nhưng chị em em đều được học hành tử tế, em đã tự nuôi mình được ngay năm thứ 2 đại học... Những lời mẹ anh nói như ám chỉ rằng, em đang cố gắng moi móc tiền của con bà. Thế mà chỉ vì yêu anh, em chấp nhận tất cả, và đã cố gắng... vô nghĩa...

Anh không hề yêu em, chưa bao giờ anh dành một chút thời gian để nói cho ba mẹ anh hiểu về em nhiều hơn. Anh nói rằng không có thời gian. Lí do thật ra chỉ cần hai chữ mà thôi: KHÔNG YÊU.

Tất cả những người bạn của anh, gia đình anh đều tự hào về người con trai giỏi giang như anh. Nhưng có ai nghĩ được, anh là một người đàn ông mà khi chia tay còn không dám đối mặt với người con gái đã hi sinh cho anh tất cả. Bạn bè em nói rằng, em nên mừng vì dù sao đi nữa còn cơ hội chọn một người khác xứng đáng hơn, rằng anh là một thằng đàn ông hèn nhát, rằng người như anh không xứng đáng để có tình yêu thật sự vì anh không biết tình yêu là gì, mà chỉ biết nghĩ đến bản thân mình... Nhưng sao em vẫn không thể quên được anh...

Thôi anh nhé, sẽ như lá thư cuối cùng mà em đã gửi cho anh. Một ngày nào đó khi nhận ra rằng mình đã mất đi những gì, tất cả đã quá muộn màng.... Chúng ta sẽ bước đi và gặp nhau như hai người chưa từng quen biết.

Tôi đã chôn sao anh cứ hiện về.....
....Nấm mồ ấy không một lần hương khói
Offline dautroc_7x  
#8 Đã gửi : 02/09/2010 lúc 11:00:07(UTC)
dautroc_7x

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 03-05-2010(UTC)
Bài viết: 1.225
Đến từ: Bệnh viện tâm thần Quảng ninh

Cảm ơn: 633 lần
Được cảm ơn: 673 lần trong 377 bài viết
Mình đọc bài viết của bạn thấy nội tâm của bạn thâm hậu quá
Hai bạn chia tay thì thật tiếc.Mình có lên thừa nước đục thả câu ko nhể ????
UserPostedImage


Trước đây nghịch dại lắm
Bây giờ đỡ nhiều rồi



UserPostedImage


Offline Vân Anh  
#9 Đã gửi : 03/09/2010 lúc 04:13:57(UTC)
Vân Anh

Danh hiệu: Member

Nhóm:
Gia nhập: 02-09-2010(UTC)
Bài viết: 48
Woman
Đến từ: Mảnh đất buồn vô tận

Thanks: 15 times
Được cảm ơn: 29 lần trong 23 bài viết
dautroc_7x,đối Vân Anh tình yêu là gì ư ? rồi một ngày chỉ mong nấm mộ kia xin người đừng đến.
Tôi đã chôn sao anh cứ hiện về.....
....Nấm mồ ấy không một lần hương khói
Offline rain_nt  
#10 Đã gửi : 03/09/2010 lúc 05:13:38(UTC)
rain_nt

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 26-07-2010(UTC)
Bài viết: 898

Cảm ơn: 1077 lần
Được cảm ơn: 267 lần trong 202 bài viết
    Trong chuyện tình của bạn, Rain thoáng thấy bóng dánh mình trong đó... Hãy cố lên bạn nhé! Rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn. Cái gì ko phải là của mình thì mãi ko thuộc về mình. Thà mất sớm còn hơn muộn...

    Thân!
Ghi chú "Sưu tầm" hoặc đề "tên Tác giả" là một hành động thể hiện sự tôn trọng và lòng tự trọng...

Offline risser25  
#11 Đã gửi : 03/09/2010 lúc 06:18:02(UTC)
risser25

Danh hiệu: Member

Nhóm:
Gia nhập: 22-05-2010(UTC)
Bài viết: 46
Đến từ: waiting....loading....

Cảm ơn: 26 lần
Được cảm ơn: 8 lần trong 4 bài viết
Đến từ: Mảnh đất buồn vô tận
hèn chi có nhiều chuyện buồn để post ghê
Offline Vân Anh  
#12 Đã gửi : 03/09/2010 lúc 07:19:40(UTC)
Vân Anh

Danh hiệu: Member

Nhóm:
Gia nhập: 02-09-2010(UTC)
Bài viết: 48
Woman
Đến từ: Mảnh đất buồn vô tận

Thanks: 15 times
Được cảm ơn: 29 lần trong 23 bài viết

Anh yêu dấu! Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng cho em được gọi anh thân thương như vậy nhé!

Em ngồi viết cho anh lá thư này như một lời chia tay. Chia tay quãng thời gian ngắn ngủi bên nhau, chia tay những đắm say, ngọt ngào, khao khát dồn nén mình đã dành cho nhau những ngày qua.

Ngày hôm nay – khi anh quây quần bên gia đình – thì em, sau một đêm bùng cháy mọi cảm xúc và thu mình trong căn phòng quen thuộc để mong tìm lại thăng bằng cho trái tim mình, lý trí của em đã thua. Anh đánh thức mọi giác quan, mọi cảm xúc trong em. Một người con gái mới lớn còn bao nhiêu thăng trầm trong cuộc sống.

Sau tất cả những gì chúng ta đã trải qua, em chỉ muốn anh biết một điều duy nhất: em không hối tiếc vì bất cứ điều gì. Tình yêu bao dung và độ lượng lắm nhưng nó cũng thật nghiệt ngã biết bao. Thời gian chẳng thể quay ngược trở lại. Em đã gặp anh, đã có những cảm xúc không thể nào quên, với em đó là một tình yêu đẹp. Dẫu cho mọi người có ngăn cấm em đến với anh nhưng em vẫn không thắng nổi lý trí của mình, em đã dành cho anh một tình yêu trân thành mà thật trong sáng, cứ tưởng cuộc đời này sẽ mãi có anh bên mình thì còn gì hành phúc hơn.

Đã có một thời gian dài em lang thang, rong ruổi trên những con đường nơi có những kỷ niệm của em và anh. Em vẫn muốn hàng ngày đi qua đoạn đường về nhà anh chỉ để mong được nhìn thấy anh, nhìn thấy nụ cười quen thuộc ngày nào. Em thấy tim nhói đau, cảm giác hờn tủi, trách móc, oán giận xen lẫn trong những suy nghĩ. Em biết chẳng thể nào làm anh thay đổi, thời gian trôi qua em âm thầm lặng lẽ bên anh không một chút đòi hỏi anh phải đáp lại những tình cảm của em. Em không nhớ đã bao nhiều lần em vui mừng vì em tin anh đã thay đổi, anh thấy anh cần có em nhưng sau mỗi lần gặp em khi anh trở về nhà thì mọi chuyện lại diễn ra như nó đang có. Em lại thất vọng, lại đau lòng, hằng đêm lại khóc thầm và nhớ về anh. Em cũng không nhớ đã bao nhiêu lần em quyết tâm xa anh, quên anh để đón nhận một tình yêu mới nhưng lại không thể. Có lẽ em đã quá yêu anh mất rồi. Em cần có anh trong cuộc sống này.

Em sợ cái cảm giác đứng bên người mình yêu mà cứ như xa lạ, nhớ thật nhiều mà không thể ở trong vòng tay của anh, ở gần bên anh chỉ cần một sải tay em có thể chạm tới anh nhưng sao em thấy khoảng cách đó xa quá, một khoảng cách vô hình. Có nhiều khi nhớ anh da diết, chỉ muốn chạy thật nhanh đến bên anh ôm anh thật chặt cho thỏa lòng nhớ mong. Nhưng mãi mãi em không thể làm được điều đó, anh đã mãi xa em. Đã có lần em nghĩ chỉ cần anh ở bên em, em sẽ đến cầu xin mẹ anh cho chúng ta được bên nhau. Em biết bà yêu anh, mong anh hạnh phúc và bà sẽ ủng hộ chúng ta. Nhưng anh thì không, anh chưa bao giờ nói với em rằng anh sẽ ở bên em. Anh chấp nhận xa em, từ bỏ tình yêu để tin vào những điều không có thực ấy. Vì thế em cay đắng chấp nhận quyết định của anh, em đã từng nghĩ: “Em yêu anh và hiểu anh hơn ai hết”. Nhưng giờ đây ngồi suy nghĩ lại em biết mình không hiểu gì về con người của anh, có lẽ sự đợi chờ, hy vọng của em là viển vông. Em nhận ra điều đó, chỉ thấy đau lòng hơn, mối tình đầu trong sáng mà em nâng niu, trân trọng đã mãi rời xa em.

Em yêu anh, ghét anh, hận anh, tất cả những cảm giác đó cứ giày xéo trong lòng. Giá như chúng em chia tay vì hết yêu thì có lẽ cả hai sẽ không phải đau khổ. Mối tình đầu mong manh không vượt qua những khó khăn trong cuộc sống để giờ đây em cảm thấy chông chênh, hoang mang quá.

Em, sau một cú sốc tình cảm, đã tìm được sự bình yên. Khi anh đến, em đã  tin bất cứ điều gì anh nói một niềm tin chọn vẹn để rồi anh lại lấy mất niềm tin ấy trong em. Anh như mọi người đàn ông khác chủ động làm quen, tấn công em, coi em như một mục tiêu để chinh phục. Nhưng đến giờ này, em tin là dù ít hay nhiều, những gì anh dành cho em là thật lòng. Em cảm nhận được điều đó qua ánh mắt, qua hơi thở, nụ hôn ngọt ngào, qua vòng tay ấm áp khi anh ôm em vào lòng… Những điều đó không thể giả dối được phải không anh?

Tại sao? Tại sao anh luôn nói với em về tình cảm anh dành cho em, “Anh yêu em”? Em đã bao giờ đòi hỏi, đã bao giờ mong muốn anh làm gì cho em đâu. Sao mình yêu nhau chỉ thấy đau khổ và nước mắt, đó mới là tình yêu phải không anh? Tình yêu phải có hương vị giận hờn nhớ thương hạnh phúc. Em cũng chẳng hiểu tại sao tình yêu mình dành cho nhau lại tan chảy nhanh đến vậy, hay anh vẫn chưa nhận ra tình yêu em dành cho anh nó lớn dường nào. Anh chỉ xem em như trò chơi thôi hay sao hả anh? Anh chỉ muốn em là người tình trong mộng của anh, tại sao anh tàn nhẫn đến vậy, sao anh lại đùa cợt tình cảm em dành cho anh?

Gặp anh, những cảm xúc đã ngủ quên trong em được đánh thức. Em lại có cảm giác nhớ một người, mong được gặp, được ở bên người đó từng phút, lại có cảm giác thổn thức chìm đắm trong ngọt ngào cùng những nụ hôn tưởng chừng như vô tận, những nụ hôn làm em như tan ra trong vòng tay anh. Thế rồi nó vụt tan biến khiến em chỉ giám mơ mộng ảo tưởng mà thôi. Em muốn chạy trốn tất cả bỏ lại sau lưng những gì đã có muốn chạy đi đến nơi không còn ký ước về anh… Sau những gì đã xảy ra, có khi nào anh nghĩ về những chuyện đó? Có khi nào anh hỏi chính bản thân mình rằng anh làm như vậy là đúng hay sai chưa? Có bao giờ anh nghĩ em cũng chỉ là cơn gió thoảng qua không anh?

Và tất cả những gì đang xảy ra, chỉ làm khổ em hơn khi mình xa nhau, vì em sẽ nhớ anh hơn, nhớ rất nhiều. Nếu anh biết được điều đó anh sẽ nói với em rằng anh đã làm khổ em rồi, cuộc đời này anh sẽ không để em bị tổn thương, chỉ cần câu nói đó của anh thôi em cũng đã đủ dũng khí để bước đi tiếp cùng anh. Em nói lời chia tay với anh cũng để mình hiểu nhau hơn, khi anh còn đang đi học muốn anh được tập chung học cho kỳ cuối cấp muốn anh dành tình cảm cho em như thế nào, thế nhưng không chỉ một lần ấy thôi là em mất anh thật rồi. Em làm sao có thể níu kéo anh về bên em khi anh đã không còn tình cảm với em mà dành tình cảm ấy cho người khác mất rồi. Để ngày hôm nay em nhận ra những đắng cay sao mình vội vàng quá sao mình si tình đến vậy…

Đêm qua, lẽ ra em đã không khóc, không đau nhiều đến thế. Nếu anh đã nhắn tin lại cho em dù chỉ là một tin nhắn thôi cũng đủ để em vơi nỗi nhớ anh. Đêm Nô-en em muốn được cùng anh đến những nhà thờ cầu nguyện muốn được xem Giáng sinh như thế nào? Nhưng không em vẫn chỉ có một mình, mặc như vậy anh vẫn không hề nhắn tin cho em, em lại khóc. Năm cũ qua đi năm mới bắt đầu đến đêm giao thừa em lại chỉ có một mình em chờ anh, chờ một tin nhắn của anh nhưng rồi lại không thấy và đêm ấy em lại khóc sao anh để em khóc nhiều đến vậy. Ngày chưa quen anh em là cô bé sống mạnh mẽ và nghị lực nhiều lắm nhưng xa anh em thấy mình yếu đuối quá suốt chỉ khóc như một đưa trẻ chỉ cần nhìn thấy đôi nào tay trong tay thân mật là em lại muốn khóc khóc thật to. Tại sao anh lại dập tắt niềm tin niềm hy vọng ấy trong em anh có tàn nhẫn quá không anh?

Dù mình đã xa nhau nhưng em vẫn muốn được làm bạn, làm em gái của anh, vẫn muốn được anh quan tâm được chia sẻ buồn vui cùng anh, mình có không đến được với nhau nhưng hình ảnh anh mãi tồn tại trong góc khuất của trái tim em. Hãy để những gì thuộc về nhau được ngủ quên trong quá khứ anh nhé! Người con gái cần một bờ vai cần một chỗ dựa anh à, em không biết rồi mình sẽ đi đến đâu nhưng em sẽ mãi cầu chúc cho anh được hạnh phúc. Xin anh đừng làm tổn thương thêm bất kỳ người con gái nào nữa chỉ mình em là đủ anh à!

Cảm ơn anh, vì đã xuất hiện trong cuộc đời em, đã để lại cho em những khao khát, nhớ nhung, đã cho em hiểu thêm về nhân tình thế thái. Cám ơn anh, cám ơn về tất cả những gì anh đã dành cho em. Nếu không có anh, có lẽ em sẽ chẳng biết buồn, biết vui, biết khóc nhiều như bây giờ, biết tự tin khi bước đi trên con đường dài một mình… và còn nhiều, còn nhiều nữa mà em không thể nói hết được. Em yếu đuối thật đấy, nhưng em sẽ vượt qua những cảm xúc này, chắc chắn là vậy. Chỉ cần có thời gian thôi. Và anh, cũng sẽ dần quên em đi… và cũng dần tìm hạnh phúc cho riêng mình, tạm biệt người em yêu

Tôi đã chôn sao anh cứ hiện về.....
....Nấm mồ ấy không một lần hương khói
thanks 2 người cảm ơn Vân Anh cho bài viết.
rain_nt trên 03-09-2010(UTC) ngày, sayumi trên 05-09-2010(UTC) ngày
Offline Vân Anh  
#13 Đã gửi : 03/09/2010 lúc 08:10:15(UTC)
Vân Anh

Danh hiệu: Member

Nhóm:
Gia nhập: 02-09-2010(UTC)
Bài viết: 48
Woman
Đến từ: Mảnh đất buồn vô tận

Thanks: 15 times
Được cảm ơn: 29 lần trong 23 bài viết

Viết cho anh lời thơ buồn nhung nhớ
đêm từng đêm trăn trở ngủ không yên
nghe mưa rơi ..rỉ rả ở bên thềm
niềm thổn thức ..nhớ người rưng rưng lệ

viết cho anh trong đêm dài lặng lẽ
gió rì rào lay đọng dưới hàng cây
niềm cô đơn khao khát một vòng tay
giòng thương nhớ quay cuồng trong giông bão

viết cho anh ..dưới ánh đèn mờ ảo
mang nỗi niềm thầm kín gởi trao ai
nét bút nghiêng , lời yêu thương trãi dài
mực tim tím pha thêm mầu sắc nhớ

viết cho anh ...đêm nghẹn ngào nức nỡ
từng giọt sầu loang nhỏ thấm vào tim
ngỡ tình yêu .. như một áng mây đen
bao giăng phủ ngập hồn em sâu thẳm

viết cho anh , đêm thời gian thật chậm
giòng thơ buồn.. bao dấu chấm ngổn ngang
nghe mưa rơi ... suối mắt lệ dâng tràn
vào tim nhỏ ..thấm giọt tương tư nhớ ..
Tôi đã chôn sao anh cứ hiện về.....
....Nấm mồ ấy không một lần hương khói
thanks 1 người cảm ơn Vân Anh cho bài viết.
rain_nt trên 03-09-2010(UTC) ngày
Offline Vân Anh  
#14 Đã gửi : 03/09/2010 lúc 08:22:08(UTC)
Vân Anh

Danh hiệu: Member

Nhóm:
Gia nhập: 02-09-2010(UTC)
Bài viết: 48
Woman
Đến từ: Mảnh đất buồn vô tận

Thanks: 15 times
Được cảm ơn: 29 lần trong 23 bài viết

Ðịnh mệnh an bài cho em gặp anh
Nơi đoạn cuối đường tình không lối rẽ
Em vẫn biết có những điều ... "Không thể"
Nhưng trốn sao được định mệnh của mình?

Con dế hát lời vô nghĩa giữa cỏ xanh
Ngọn nến ngu ngơ tự dối mình trong hoang dại
Em - một nửa vầng trăng khờ khạo
Ðang khuyết hao trong hạnh phúc đời thường
Rồi khúc nhạc tình ngân vang, không gian mịn như nhung

Gió đã dệt ngàn lời yêu em trên tóc
Ðêm nhận nhìn em, em đối diện cùng đêm day dứt
Lỡ yêu anh, em thành đoá hồng vàng
Em sẽ đi ngang đời anh như gió thoảng lá bay
Có ngọn gió nào cuồng quay trong bão lốc
Lời yêu đến trễ, người tình ơi có biết
Lá đã vì ai cuốn theo những dấu giầy...

Ðịnh mệnh ơi, một ngày thay em là người khác
Nỗi nhớ lưu đầy em biết gọi tên ai?
Biết anh có nhớ mùa thu - thu dịu dàng, nông nổi
Mùa thu đã qua đời anh, chẳng để lại lá vàng...
Tôi đã chôn sao anh cứ hiện về.....
....Nấm mồ ấy không một lần hương khói
thanks 2 người cảm ơn Vân Anh cho bài viết.
rain_nt trên 03-09-2010(UTC) ngày, sayumi trên 05-09-2010(UTC) ngày
Offline rain_nt  
#15 Đã gửi : 03/09/2010 lúc 09:47:41(UTC)
rain_nt

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 26-07-2010(UTC)
Bài viết: 898

Cảm ơn: 1077 lần
Được cảm ơn: 267 lần trong 202 bài viết

   Đọc thơ của Vân Anh, ngẫu hứng viết bài này. Nếu có gì ko phải bỏ qua cho Rain nhé!



Mai em chết anh ko buồn ko nhớ
Không đưa tiễn, vĩnh biệt em lìa đời
Cũng chẳng khóc, chẳng bi quan sầu khổ
Miệng mỉm cười, lòng hoan hỉ mừng vui...

Anh xin em chớ giận hơn, oán trách
Chớ nghĩ anh phụ tấm chân tình.
Em đừng khóc một mình trong đêm vắng
Để tim đau, anh tê tái cõi lòng...

Em biết chăng những niềm đau thầm kín
Anh chôn giấu rồi gặm nhắm riêng mình
Đêm từng đêm lặng thầm anh bật khóc
Mong ước sao có em trong vòng tay...

Anh mến em từ lần đầu gặp mặt
Yêu ngay ánh mắt xoáy tận vào tim.
Nguyện rằng đời nay bên em mãi
Nhưng sao số phận trớ trêu, bông đùa.

Cả đời anh chưa một lần "hư hỏng"
Vậy mà tại sao mang bản án này?
Anh ko hận đời cho anh có H
Chỉ giận mình "cố tình" đánh mất em...

Anh "ác độc, nhẫn tâm" thế đó
Làm em sầu, giọt lệ đẫm ướt mi.
Nhìn cảnh ấy lòng anh đau xé
Nhưng vẫn hơn em khóc tiễn anh "đi"...

Mai em chết anh ko buồn ko nhớ
Không đưa tiễn, vĩnh biệt em lìa đời
Cũng chẳng khóc, chẳng bi quan sầu khổ
Miệng mỉm cười, vui hoan hỉ "đón em"...

Sửa bởi người viết 05/09/2010 lúc 06:45:58(UTC)  | Lý do: Chưa rõ

Ghi chú "Sưu tầm" hoặc đề "tên Tác giả" là một hành động thể hiện sự tôn trọng và lòng tự trọng...

Offline Đừng Đầu Hàng  
#16 Đã gửi : 04/09/2010 lúc 07:50:13(UTC)
Đừng Đầu Hàng

Danh hiệu: Member

Nhóm:
Gia nhập: 04-09-2010(UTC)
Bài viết: 10
Đến từ: Hà Nội

Cảm ơn: 5 lần
Được cảm ơn: 3 lần trong 1 bài viết
Xin bạn đừng buồn,dù thế nào vẫn luôn có những người muốn bạn vui.
Mình muốn bạn vui lên chút gì đó, cuộc sống vẫn dành cho ta những người bên mình.

Không có ai là cô độc!
Tôi nghiện ma túy và nhiễm HIV từ lâu.
Tôi điều trị ARV từ năm 2006... Nay khỏe mạnh và sống rất tốt.
Offline Vân Anh  
#17 Đã gửi : 05/09/2010 lúc 06:25:23(UTC)
Vân Anh

Danh hiệu: Member

Nhóm:
Gia nhập: 02-09-2010(UTC)
Bài viết: 48
Woman
Đến từ: Mảnh đất buồn vô tận

Thanks: 15 times
Được cảm ơn: 29 lần trong 23 bài viết




Đêm xuống hồn em lặng lẽ về
Khoảng đời rơi rớt mảnh trăng khuya
Cô đơn chiếc bóng gầy thân tựa,
đêm vắng hoang sơ tựa gối đầu.

Có phải em vừa qua cơn mộng !?
Nghe lòng buồn như thuở xa anh
Dang đôi tay mò lời sám hối
mở mắt tìm ngàn nỗi sân si.

Đêm. Chập chờn tâm vào giấc ngủ
Vẫn còn buồn mượn nợ thế gian
Thả hồn theo mưa gió mây ngàn
Tim em vay một thân Tịnh-Độ.

Xin trả anh trăm ngàn nỗi nhớ
Trả lại đời, món nợ Nhân Sinh
Lòng thành tâm nhẩm tiếng cầu kinh
Mỗi áng thơ  một lần chuỗi hạt.

Hồn theo thơ vọng trầm cung nhạc
Đưa hồn về giữa chốn thiên thai
em biến mất, như chưa hề tồn tại
hoá thân thành kẻ dại trong thơ.

Tôi đã chôn sao anh cứ hiện về.....
....Nấm mồ ấy không một lần hương khói
Offline rain_nt  
#18 Đã gửi : 12/09/2010 lúc 09:29:09(UTC)
rain_nt

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 26-07-2010(UTC)
Bài viết: 898

Cảm ơn: 1077 lần
Được cảm ơn: 267 lần trong 202 bài viết
   Vân Anh khỏe ko? Sao dạo này thấy im ắng vậy?
Ghi chú "Sưu tầm" hoặc đề "tên Tác giả" là một hành động thể hiện sự tôn trọng và lòng tự trọng...

Offline Vân Anh  
#19 Đã gửi : 13/09/2010 lúc 07:05:48(UTC)
Vân Anh

Danh hiệu: Member

Nhóm:
Gia nhập: 02-09-2010(UTC)
Bài viết: 48
Woman
Đến từ: Mảnh đất buồn vô tận

Thanks: 15 times
Được cảm ơn: 29 lần trong 23 bài viết


Không biết từ bao giờ hình ảnh của anh đã đi vào trái tim bé nhỏ, khờ dại của tôi và cũng không biết từ bao giờ tôi chợt nhận ra anh chính là một nửa của tôi. Một ngày không gặp anh, không nói chuyện với anh, là tôi buồn mất một ngày, dần dần thói quen nói chuyện với anh đã hiện hữu trong tôi.
Chính anh đã dạy cho tôi biết dù gặp khó khăn gì cũng phải tiến bước với nụ cười trên môi. Thời gian ở bên anh quá ngắn ngủi, không thương nhớ, giận hờn nhưng vui thật là vui. Tôi hạnh phúc ngập lòng khi được ở bên anh, tôi cứ ngỡ mình là người may mắn hạnh phúc nhất. Nhưng ở đời mấy ai học được chữ ngờ! Tôi không nhớ mình đã đọc được câu này ở đâu. "Tình yêu giống như pha lê, long lanh và dễ vỡ vô cùng!". Anh đã ngoảnh mặt quay đi, không một lời giải thích, tôi hụt hẩng, chơi vơi vì không có anh bên cạnh.

Bây giờ tôi nhận ra rằng tất cả những gì anh dành cho tôi chỉ là giả dối, chỉ vì anh muốn tôi luôn vui vẻ, chỉ vì anh sợ tôi buồn, chỉ vì anh muốn giúp tôi vượt qua ..... Ôi! bao nhiêu là lý do, bao nhiêu là cái "chỉ vì" cũng là để biện hộ cho một tâm tình gian dối hay sao? Còn tình yêu của tôi chỉ là đơn phương. Tất cả trong tôi đã đổ vỡ, chính niềm tin vào bản thân mình tôi cũng không còn nữa, niềm vui và sự kiêu hãnh, một chút con gái của tôi đã hoàn toàn hết, hết tất cả. Nhưng tình yêu tôi dành cho anh thì vẫn còn nguyên đó, không hề phai nhạt, đã bao lần tôi dặn mình không được khóc, khóc co giải quyết được gì đâu, nhưng lệ ở đâu vẫn cứ trào ra khi tôi bắt gặp một điều gì hay nghe một câu nói vô tình của ai đó khiến cho tôi nhớ về anh.


Sự thật anh không thể yêu tôi vì trong tim anh đã ngự trị hình bóng của một người khác. Vậy là hết, chút hy vọng mong manh cũng không còn nữa, sao bỗng dưng tôi nghe mắt mình cay cay, bờ môi mặn mặn. Mình khóc ư? Phải, đây sẽ là lần cuối cùng tôi khóc cho tôi, cho tình yêu cho anh, cho những gì đã qua. Tình yêu của tôi đã đi vào tuyệt vọng, tôi phải làm gì cho tôi, cho anh và cho cả tình yêu của tôi. Tôi nhớ lần cuối cùng nói chuyện, anh đã hỏi tôi: "Chúng ta có ngông quá không khi nói yêu nhau và cho đến bây giờ chúng ta vẫn chưa hiểu tình yêu là gì?" Anh hối hận ư? Còn tôi, tôi chưa bao giờ hối tiếc một điều gì, cả tình yêu tôi đã trao lầm cho anh.

Những gì giả dối ở môi anh bây giờ nghĩ lại nghe đắng cả tâm hồn, cả nụ hôn ngọt ngào ngày ấy cũng là giả dối, còn đâu những lời hứa hẹn... Có gì đau xót hơn khi người ta đến với nhau bằng tình yêu gian dối. Tôi đang trách anh đấy ư? Trách anh rồi tôi có được gì đâu. Hay nói đúng hơn là tôi chẳng dám trách anh mà chỉ thầm khóc cho phận mình mới chập chững yêu thương đã mang nhiều cay đắng. Còn bây giờ tôi nửa vui, nửa buồn sống với tình yêu dành cho anh và kỷ niệm cho tôi.

Mối tình đầu đơn phương đẹp như viên kim cương lấp lánh, óng ánh như giọt sương mai, thương hoài người con trai trong mộng tưởng. Vĩnh biệt mối tình đầu của tôi.

Tôi đã chôn sao anh cứ hiện về.....
....Nấm mồ ấy không một lần hương khói
thanks 1 người cảm ơn Vân Anh cho bài viết.
rain_nt trên 13-09-2010(UTC) ngày
Offline rain_nt  
#20 Đã gửi : 13/09/2010 lúc 07:14:49(UTC)
rain_nt

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 26-07-2010(UTC)
Bài viết: 898

Cảm ơn: 1077 lần
Được cảm ơn: 267 lần trong 202 bài viết
   Tâm sự của Vấn Anh làm Rain buồn đến lạ. Van Anh viết mà như lời thú tội của Rain, như thấy mình trong đó... Cố lên nhé! Chúc Vân Anh sớm tìm được 1 bờ vai!
Ghi chú "Sưu tầm" hoặc đề "tên Tác giả" là một hành động thể hiện sự tôn trọng và lòng tự trọng...

Rss Feed  Atom Feed
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
4 Trang123>»
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.