Trang chủ HIV  |  Web Link  |  Giới thiệu |  Liên hệ  |  English 
hiv logo

Thông báo

Icon
Error

Đăng nhập


Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to last unread
Offline HIV1979  
#1 Đã gửi : 26/09/2006 lúc 02:39:23(UTC)
HIV1979

Danh hiệu: Thành viên mới

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 25-09-2006(UTC)
Bài viết: 13

<p align="justify">&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;Tôi bây giờ cảm thấy ân năng quá muộn màng, trong khi tôi có một gia đình đầm ấm và hạnh phúc thì bây giờ trái ngược hoàn toàn khi tôi bước vào con đường ma tuý.<br />&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;Tôi phát hiện và điều trị ARV vào tháng 08/2003 khi đó tôi đã có gia đình và một đứa con gái tôi điều trị khoảng 1 năm và cũng nhờ sự giúp đở tài chánh của gia đình cha mẹ, nhưng tôi không chấp nhận sự thật và đã vướng vào ma tuý lần 2 và tôi đã bỏ thuốc đặc trị khoảng 1 năm, trong thời gian tôi bỏ thuốc tôi đã đi làm nhiều nơi và nhậu nhẹt ăn chơi và tình cờ tôi được gặp một người tình nguyện viên trong một đội nhóm giúp đở người nghèo và bệnh nhân H.<br />&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;Tôi đã quay về một người lương thiện và từ bỏ những thói xấu nhờ người con gái tình nguyện đó, do thời gian tôi và người đó tham gia giúp đở những bệnh nhân, 2 chúng tôi đến với nhau lúc nào ko hay biết và hiện giờ cô gái đó sắp sanh cho tôi một cậu con trai, nhưng gia đình tôi cấm cản. Hiện giờ tôi rối lắm và kô biết phải xử trí như thế nào ?<br />&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;Buồn quá tôi chỉ biết chơi game và vui đùa bên đứa con gái 3 tuổi của tôi, không biết tôi phải đối mặt với sự thật như thế nào khi vợ tôi bỏ đi khi biết tôi có người con gái ở ngoài.......<br />&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;Ân năng và sám hối quá muộn màng, bây giờ tôi chỉ muốn làm những điều tốt cho những ngày còn sống ( hiện tôi đã giai đoạn cuối và bị lao phổi nhưng thể trang vẩn bình thường, điều may mắn là tôi được vào dự án lãng thuốc miễn phí ).&nbsp;<br />&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;Tôi buồn quá kô biết nói với ai vì mình làm thì mình phải chịu đâu dám than với ai buồn lắm các bạn ơi......</p>
Sam hoi 10081979
Quảng cáo
Offline dangbiphoinhiem  
#2 Đã gửi : 27/09/2006 lúc 08:37:59(UTC)
dangbiphoinhiem

Danh hiệu: Thành viên mới

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 25-09-2006(UTC)
Bài viết: 133
Đến từ: Tp. HCM

bạn sinh năm 79? vậy bạn bằng tuổi tôi rồi! cuộc đời có nhiều éo le! thật chán nhỉ. !

Nhưng.... (<== cuộc đời cũng ghét chữ "Nhưng" lắm ) bên cạnh bạn hiện giờ đã có một người bạn hiểu và tâm sự cùng bạn những điều khó bày tỏ cùng. Như vậy bạn may mắn hơn những người khác nhiều chứ ! Hãy lạc quan lên vì hãy nghĩ đến những người xung quanh bạn không có được sự may mắn đó.

Để tôi kể cho bạn nghe chuyện của tôi nhé!

Sau khi suất ngũ 3 năm tôi học ĐH và tốt nghiệp năm ngoái! hiện đang công tác cho 1 công ty tổ chức biêu diễn (Event) và một vài công việc khác mà theo dân dã gọi là "hái ra tiền" . Tài chính tôi không thiếu! Tôi có 1 người bạn gái quen từ thời phổ thông và yêu tôi hết mực. Gia đình hai bên rất thân thiết!. 1 cuộc hôn nhân sẽ có thể diễn ra vào cuối năm nay. Đối với tôi tương lai đang hứa hẹn nhiều điều tốt đẹp hay phải nói là trên cả tuyệt vời.!

Nhưng (tôi căm thù chữ này ) cách đây 1 tuần trong 1 lần trúng thầu lớn. tôi đã cùng mấy đứa bạn thân thiết có đi nhà hàng. Trong lúc cao độ tôi đã quan hệ với GMD trong nhà hàng và tự mình lột mất BCS mà không ý thức được việc đó nguy hiểm tới chừng nào. Giờ đây trong thâm tâm tôi sau khi tỉnh giấc hơi men tôi cảm thấy ân hận và mặc cảm tội lỗi, cảm thấy có lỗi với gia đình với vợ chưa cưới và với...chính mình. Cái cảm giác sợ hãi làm mất ăn mất ngủ làm tôi như hoá điên dại. Đối với tôi cuộc đời coi như đã chấm hết. Tôi kinh hãi nhìn lại mình trong gương và thù ghét cả chính mình cả khuôn mặt tôi trong đó.

1 tuần qua trong cơn mê nữa tỉnh nữa say tôi lo lắng với hững suy nghĩ về cuộc đời. Và rồi tôi chợt nhận ra mình phải làm gì đó. Vì với tôi đây là lần đầu tiên khi nghi ngờ nhiễm H cho nên tôi không biết ARV và cũng không hiểu gì về HIV cả. Tôi lang thang lên Net và vô tình gặp đuoc diễn đàn này. Qua đó tôi biết đuoc nhiều thứ.

Giờ đây trong "thời kỳ cửa sổ" tôi biết rằng mình vẫn còn hy vọng. Và dù rằng sau này có biết kết quả ra sao tôi vẫn có sẵn những tâm lý chấp nhận. Và quan trọng nhất là tôi vẫn biết rằng xung quanh tôi vẫn còn những nguoi bạn, ngừoi thầy quan tâm và giúp đỡ tôi, tôi biết rằng nhiễm H thì cuộc đời chưa gọi là chấm hết. Xung quanh đây tôi vẫn được nói vẫn được có ý kiến vẫn có sức đóng góp 1 chút gì đó cho mọi nguoi.

Vì vậy bạn hãy tam sự cùng tôi nhé. hãy tâm sự cùng những người bạn trong này, bạn sẽ bớt được nỗi cô đơn và buôn chán. Chúc bạn sức khoẻ tốt và vui vẻ nhé. thân!
Tình chỉ đẹp khi còn giang dở.
Chứ cưới em về anh chỉ biết...chết ngay.
Offline HIV1979  
#3 Đã gửi : 04/10/2006 lúc 03:26:42(UTC)
HIV1979

Danh hiệu: Thành viên mới

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 25-09-2006(UTC)
Bài viết: 13

Xin chào !!!!!

      Tâm sự của bạn cũng thật là hòan cảnh..., nhưng cũng do chính mình gây nên phải ko bạn nên ta đành phải chấp nhận sự thật thôi. Bạn mới thời kỳ cửa sổ thì nên có cuộng sống lành manh nhé. ( Đừng như mình hết mắc lỗi này lại sang lỗi khác, khi ân hận thì quá muộn màng ).

      Khi một người đã bị H thì mọi chuyện sẽ đi ngược lại tất cả, dù là có nhiều cơ hội để suy nghĩ nhưng thời gian ban đầu ko một ai chấp nhận sự thật cả. ( Kể cả mình cũng có đôi lúc ngồi nhìn lại và suy nghĩ cho những ngày sắp tới quả là sợ hãi và có nhiều suy nghĩ tiêu cực )

      Cuộc đời sám hối rồi cũng muộn màng.


      
Sam hoi 10081979
Rss Feed  Atom Feed
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.