Trang chủ HIV  |  Web Link  |  Giới thiệu |  Liên hệ  |  English 
hiv logo

Thông báo

Icon
Error

Đăng nhập


Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to last unread
Offline Buonqua  
#1 Đã gửi : 28/08/2012 lúc 10:53:39(UTC)
Buonqua

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 06-04-2012(UTC)
Bài viết: 363

Cảm ơn: 52 lần
Được cảm ơn: 291 lần trong 156 bài viết

Tiếng hét thất thanh từ phòng báo kết quả xét nghiệm máu khiến cả phòng chờ ngơ ngác. Rồi Thu chạy vụt ra ngoài, khuôn mặt đẫm nước mắt. Long - người yêu của Thu vội chạy theo, kéo Thu lại hỏi có chuyện gì vậy. Thu vẫn vừa chạy, vừa khóc. Anh Xuân bước từ phòng báo kết quả ra thông báo chuẩn bị đến giờ lấy máu. Anh bảo Long chạy theo và đưa Thu về nhà.

Buổi hiến màu tình nguyện của đoàn viên thanh niên các chi đoàn khối cơ quan hôm ấy vắng mặt 2 người là Long và Thu, và quan trọng hơn nữa là thiếu hẳn đi tiếng cười. Ai cũng ngơ ngác, không ai hỏi ai, nhưng ai cũng biết là Thu có bệnh, tiếng thét “Tại sao tôi lại nhiễm HIV được” của Thu khiến tất cả sững sờ.

Thu mới 23 tuổi, vừa tốt nghiệp Đại học Khoa học xã hội và Nhân văn, về công tác tại huyện được gần 1 năm. Vẻ trẻ trung, xinh đẹp và đặc biệt là sự nhiệt tình của cô trong công việc đã giúp cô nhanh chóng lấy được cảm tình của nhiều người. Nhiều chàng trai vây quanh Thu, và cô đã chọn Long - anh kỹ sư lâm nghiệp, trẻ, đẹp trai. Nhiều người cho là Thu chọn Long vì Long là con nhà giàu nữa, nhưng Thu không quan tâm lắm, bởi gia đình cô cũng khá giả và cô tin vào tình yêu của Long.

Sáng nay, cô cùng các bạn đi hiến máu tình nguyện và bà bác sỹ thông báo Thu bị nhiễm HIV, cô không tin, mọi thứ như sụp đổ trước mặt, cô lao đi và ngã gục trước cửa Hội trường. Long đưa cô về nhà. Đưa ly nước cho Thu mà bàn tay Long run run, anh an ủi “em yên tâm đi, anh luôn ở bên em”. Thu thì chỉ khóc và nói là không thể nào. Đợi Thu nằm ngủ rồi Long quay lại phòng xét nghiệm hỏi lại, cô y tá nói không thể trả lời câu hỏi của Long, nhưng Long biết rằng, điều Thu hét lên là sự thật. Anh thực sự hoang mang.

Nhưng hoang mang và đau khổ hơn cả là Thu, cô nằm liệt giường, không ăn uống. Bạn bè đồng nghiệp người đến thăm, người gọi điện, nhưng cô đều không trả lời. Biết nói gì đây. Bố mẹ và cô em gái Thu cũng rạc người đi. Ai cũng nói không hiểu cô bị lây bệnh từ đâu…?!

Những ngày đầu Long vẫn đến thăm Thu, chỉ có Long đến thì Thu mới ngồi dậy và khóc. Rồi Long ít đến, anh chỉ điện thoại hỏi thăm…

Cho đến 2 tuần sau thì Thu được nghe cô em gái kể lại chuyện đi qua nhà Long nghe được bố mẹ Long đang mắng chửi Long và yêu cầu Long phải chia tay ngay với Thu. Dù cho nhà Long có 3 anh em trai thì họ cũng không thể chấp nhận có một cô con dâu nhiễm H. Nghe xong câu chuyện em gái kể, em thì khóc mà chị thì lại cười và vỗ về em “chị chưa chết ngay đâu mà em lo”. Rồi cô chủ động gọi điện hẹn gặp Long, chủ động nói lời chia tay. Long chẳng biết nói gì, chỉ ngơ ngác cảm ơn Thu…

Thu gạt nước mắt, lấy lại tinh thần và tiếp tục đi làm.

Đó quả thực là những ngày tháng khiến Thu không thể quên và khiến Thu hiểu được ai mới thực sự là bạn mình. Cô đến cơ quan, ánh mắt đồng nghiệp nhìn cô khác lạ. Người thì không nói gì, người vờ hỏi thăm. Cô nén hơi thở dài, coi như không có việc gì, tươi cười hỏi chuyện mọi người, dù rằng nhiều lúc là cô tự nói một mình…

Một vị khách tới tìm Thu, đó là Đức - cán bộ tuyên truyền, đồng thời là chủ nhiệm Câu lạc bộ Tự lực - câu lạc bộ của những người nhiễm H. Thu cảm thấy tim mình đập loạn xạ. Trước đây cô đã từng gặp anh, nhưng đó là với tư cách một người bình thường, lấy tin, viết bài về câu lạc bộ của anh. Thu còn nhớ, khi đó, mình đã có cảm giác ngại và sợ tiếp xúc với những người của câu lạc bộ này. Cả câu lạc bộ chỉ có Đức là người không bị nhiễm H, vậy mà anh rất gần gũi, quan tâm và tổ chức tốt hoạt động của câu lạc bộ. “Anh ấy tìm mình để làm gì?” Thu bất chợt thốt lên. Và khi nghe Đức thẳng thắn hỏi thăm sức khỏe và mời Thu tham gia câu lạc bộ, Thu lại thêm một lần khóc nức nở. Nhưng rồi cô lau nước mắt và gật đầu nhận lời gia nhập câu lạc bộ, cô biết hiện giờ bạn bè xa lánh, công việc không được giao, cô cần phải làm gì đó để tiếp tục sống.

Liên tục sau đó Đức đưa Thu cùng đi tham gia các hoạt động tình nguyện của hội người nhiễm H. Khác với trước đây, Thu hồn nhiên tiếp xúc, cùng ăn uống với họ, chia sẻ, cảm thông với những người đang ở giai đoạn cuối, những đứa trẻ không còn cha mẹ và bản thân chúng cũng yếu ớt… Cô hát cho họ nghe, dạy họ nấu ăn, làm việc… Những lúc ấy cô như quên đi mình cũng đang là người nhiễm H.

Cho đến hơn 1 tháng sau, một buổi tối Đức mời Thu đi uống cà fê rồi 2 người đi dạo ven hồ, đột ngột anh ngỏ lời yêu Thu khiến Thu bàng hoàng. Cô biết là hơn 1 tháng qua, Đức đã luôn ở bên Thu, động viên, cổ vũ Thu tham gia mọi công việc. Phải nói là nhờ có Đức cô mới lấy lại tinh thần như bây giờ. Nhưng lời tỏ tình của Đức thực sự là một “nhát dao” quá lớn. “Anh yêu cô hay anh mỉa mai cô?” Thu chỉ biết khóc mà không nói được một lời. “Anh biết em có bệnh, nhưng anh khâm phục nghị lực của em, anh yêu tiếng hát em, giọng cười hồn nhiên và con người nhân hậu, thân thiện của em, anh không sợ dư luận xã hội, anh chỉ có mẹ già, mẹ anh cũng rất quý em”… Đức ôm lấy Thu và nói “anh biết, em chưa thể tin, em cho là anh giễu cợt em, nhưng không phải vậy, hơn 1 tháng qua, đêm nào anh cũng nghĩ về em, mơ thấy khuôn mặt, nụ cười của em, đôi mắt em. Anh đã suy nghĩ rất kỹ mới quyết định nói ra điều này, hãy cho anh được ở bên em, được chăm sóc cho em suốt đời…”. Nước mắt nhạt nhòa, Thu hỏi “suốt đời là bao lâu hả anh, em không có tư cách để yêu ai nữa rồi”. Đêm đó, họ đã thức trắng bên hồ, Đức đã thuyết phục được Thu. Thu dựa vào vai Đức thiếp đi, cô không thể nghĩ được gì trong lúc này nữa.

Tin Đức yêu Thu khiến cả Thị trấn nhỏ rộn lên. Long gặp Đức buông một câu cười mỉa “mày đúng là thằng điên”. Đức không nói gì, anh đã chuẩn bị tinh thần để nghe nhiều câu như thế. Đức và Thu đi ngoài đường, ai cũng nhìn, to nhỏ, rì rầm. Thu cảm thấy đau nhói trong lòng, cô đã định rời xa Đức, nhưng anh luôn tìm cách để Thu không có cơ hội làm điều đó. Rồi đến hôm ấy, đúng 2 tháng sau ngày cô đi hiến máu và được thông báo là mình nhiễm H. Đức bảo anh muốn đưa Thu đi Hà Nội chơi, thăm Lăng Bác và cũng là để kiểm tra sức khỏe, còn xem thuốc thang thế nào. Thu run bắn cả người, không dám đi. Nhưng Đức đã thuyết phục cô bằng được.

Ngồi ở hàng ghế đá ngoài vườn chờ Thu vào nghe kết quả xét nghiệm, Đức nhặt những cánh hoa phượng tết lại thành một vòng hoa thật đẹp. Anh cũng không hiểu tại sao mình lại yêu Thu, cô ấy…

Đang nghĩ miên man, thì Đức nghe thấy tiếng khóc của Thu, anh vội chạy vào, chỉ thấy Thu ôm mặt khóc. Anh vội hỏi, ông bác sỹ già mỉm cười nói “cô bé không phải bị nhiễm HIV đâu, chắc là trong quá trình xét nghiệm trước đó có gì đó nhầm lẫn, chúng tôi đã kiểm tra chắc chắn rồi”. Đức cảm ơn rối rít rồi vội kéo Thu ra ngoài. Vòng hoa phượng đỏ thắm anh đội vội lên đầu cô, anh bế cô chạy, mặc cho Thu vừa khóc, vừa cười đòi thả cô xuống.

Tiếng cười, tiếng khóc át đi tiếng ve rền rã trong cái nắng hè oi ả. Đức nhìn Thu thật lâu. Khuôn mặt đẫm nước mắt mà xinh đẹp vô cùng. Đột nhiên anh nói “cũng may mà lần trước họ xét nghiệm nhầm để bây giờ anh có em”. Thu chỉ biết cười, cô ngả vào vai anh. Cô thầm nhớ lại, 60 ngày qua, 60 ngày cô là người nhiễm H, người yêu bỏ cô, nhiều bạn bè xa lánh, miệt thị, và rồi Đức vượt qua tất cả để yêu cô…

Một vị khách người nước ngoài đi tới xin được chụp mấy kiểu ảnh vì thấy hai bạn trẻ đang rất hạnh phúc. Đức và Thu cùng cười. Quả thực, giờ họ thấy rất hạnh phúc. Một hạnh phúc mà họ đã rất dũng cảm mới có được.

thanks 7 người cảm ơn Buonqua cho bài viết.
becon2012 trên 28-08-2012(UTC) ngày, muacuoi trên 28-08-2012(UTC) ngày, ha_vua trên 28-08-2012(UTC) ngày, [email protected] trên 28-08-2012(UTC) ngày, canmottiahyvong trên 29-08-2012(UTC) ngày, bietnoigi2012 trên 29-08-2012(UTC) ngày, kimoanh86 trên 14-09-2012(UTC) ngày
Quảng cáo
Offline canmottiahyvong  
#2 Đã gửi : 29/08/2012 lúc 08:34:23(UTC)
canmottiahyvong

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 10-10-2010(UTC)
Bài viết: 1.055
Đến từ: Nơi Không có QHTD không an toàn... Đến Từ nơi không có Hút Chích ...Đến Từ nơi không có Ma Túy và Gái Mại Dâm

Cảm ơn: 142 lần
Được cảm ơn: 149 lần trong 130 bài viết
Bài Hay
Có những lúc chuyện nhõ tưởng như là khó
Có những lúc thấy lo nhưng mọi chuyện là chẵng nhằm nhò
Bạn vẫn đang lo lắng về nguy cơ nhiễm HIV/AIDS của mình ư?
Nguy cơ của bạn có hay là không ?
Hôm nay bạn đã làm xét nghiệm HIV chưa?
Hãy can đảm đi xét nghiệm để biết tình trạng SK của bạn.
Offline Buonqua  
#3 Đã gửi : 29/08/2012 lúc 09:10:51(UTC)
Buonqua

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 06-04-2012(UTC)
Bài viết: 363

Cảm ơn: 52 lần
Được cảm ơn: 291 lần trong 156 bài viết

Bi kịch của người con gái 16 tuổi nhiễm HIV

      Trời
ơi! Tôi như muốn phát điên lên khi nghe thấy từ HIV, căn bệnh mà cái
tuổi 16 của tôi không thể tưởng tượng được. Tôi co rúm trong một góc giường bệnh viện nơi đã được cách li đặc biệt mà sợ hãi đến tuyệt vọng



     
Năm
nay tôi 16 tuổi. Bố bỏ tôi đi khi mẹ tôi lâm bệnh mà chết. Tôi trở
thành đứa trẻ mồ côi bơ vơ sau lũy tre làng. Theo một số người mách bảo,
tôi lên Hà Nội kiếm sống bằng nghề bán báo rong. Lúc ấy, gia tài của
tôi là một chiếc xe đạp cũ kỹ, một chiếc loa đài méo mó và một chồng báo
hàng ngày. Đó là tất cả những gì tôi có thể mưu sinh, rong ruổi trên những phố phường Hà Nội




Tôi
thuê trọ dưới chân cầu Chương Dương. Lối vào căn nhà bé nhỏ, kéo dài
hun hút mà càng đi càng thấy nó tối tăm dù giữa ban ngày chói chang. Bà
chủ nhà trọ là một người phụ nữ góa chồng trạc 40 tuổi làm nghề nấu mắm
tôm. Vì vậy, suốt thời gian ở Hà Nội, mùi vị mắm tôm trở nên quen thuộc
với tôi đến mức lạnh lùng. Có cái gì đó mỗi lần trở về nhà trọ, tôi lại thấy lòng mình nao nao đau đớn.

      Tôi
sống với tất cả 12 người cả nam lẫn nữ đủ mọi lứa tuổi. Cuộc sống lộn
xộn khiến tôi không nghĩ rằng mình đang sống mà chỉ đang tồn tại. Đôi
khi tôi chợt hỏi có ai đó nghĩ tới chúng tôi nơi xó xỉnh nồng nặc mùi
mắm tôm này không?! Nhưng những câu hỏi của tôi, dường như không thoát
khỏi cái ngõ sâu hun hút ấy. Cả 12 người chúng tôi không ai có một chiếc
giường cho ra hồn. Tất cả đều là những tấm phản chắp vá vào nhau và
ngăn bởi một mảnh vải bất kỳ nào đó. Tôi và 6 chị khác nằm ở phía tay
trái, còn 5 người đàn ông kia thì nằm ở phía bên phải căn nhà. Trong số 5
người ấy thì có 4 người đi bán báo rong như chúng tôi, chỉ riêng mình Q
(Thái Nguyên) thì làm phu hồ. Tôi và Q cùng quê với nhau nên có chút gì
đó đồng cảm hơn so với những con người khác. Đôi khi Q làm tôi thật khó
hiểu, nhưng không hiểu sao trái tim của cô bé 16 tuổi như tôi cứ dần
dần thấy thinh thích. Sống chung dưới một mái nhà, cùng sinh hoạt chung
hàng ngày với nhau đến quen thuộc, tôi và Q dường như chẳng còn điều gì
ngại ngần nữa. Cứ đêm đến chúng tôi lại nằm sát bên nhau. Tôi tự nhủ
mình phải giữ mình cho dù có sống giữa cảnh lộn xộn thế này, nhưng với
đứa con gái 16 tuổi chơi vơi giữa đất Hà thành không người thân thích
quan tâm, tôi đã không làm được điều ấy. Tôi đã làm việc đó ngay trong
căn phòng trọ 12 người chật hẹp trong mỗi đêm khuya khoắt. Tôi có thai
mà không hề biết gì. Hàng ngày tôi vẫn đi bán báo rong còn Q vẫn gòng lưng xách vữa mỗi ngày.

     Hôm
ấy, tôi cảm thấy thật mệt mỏi, tiếng loa méo mó “báo mới, báo mới đây!”
liên tục, khiến tôi choáng váng. Tôi lảo đảo, cảm giác như mình đang
đau đớn. Tôi không biết điều gì xảy ra lúc ấy nữa… Khi tỉnh dậy tôi thấy
mình đang nằm trong bệnh viện. Thì ra tôi bị ngã và bị một xe máy đâm
vào mình. Bác sĩ nói cái thai trong bụng tôi bị hỏng. Tôi bàng hoàng,
bất ngờ và sợ hãi. Nhưng có một điều thật kinh khủng hơn, tồi tệ hơn mà
bây giờ nói ra tôi không thể nào tin được. Trong kết quả xét nghiệm máu
tôi bị nhiễm vi rút HIV. Trời ơi! Tôi như muốn phát điên lên khi nghe
thấy từ HIV, căn bệnh mà cái tuổi 16 của tôi không thể tưởng tượng được.
Tôi co rúm trong một góc giường bệnh viện nơi đã được cách li đặc biệt
mà sợ hãi đến tuyệt vọng. Không ngờ khi quan hệ với Q tôi không hề biết Q
đã bị nhiễm HIV (vì một lần chơi bời cùng bạn bè).Tôi chưa kịp để bước
vào đời, để nghĩ về một tương lai tươi sáng thì cánh cửa số phận đã đóng
sập trước cuộc đời tôi. Tôi chưa kịp mơ tưởng về một cuộc sống hạnh phúc thì với tôi chỉ là đau khổ.

       Nghĩ
về căn nhà trọ 12 người với mùi vị mắm tôm quẩn quanh mà tôi thấy ghê
rợn. Sao những người nghèo khổ như chúng tôi lại khổ và sống một cách
nhu mì như thế. Giá như tôi bản lĩnh hơn. Tôi đã tự giết chính tôi mất rồi. Mong sao ai đó đừng dại dột như tôi… 

thanks 2 người cảm ơn Buonqua cho bài viết.
becon2012 trên 29-08-2012(UTC) ngày, muacuoi trên 29-08-2012(UTC) ngày
Offline Buonqua  
#4 Đã gửi : 29/08/2012 lúc 09:40:33(UTC)
Buonqua

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 06-04-2012(UTC)
Bài viết: 363

Cảm ơn: 52 lần
Được cảm ơn: 291 lần trong 156 bài viết

Tôi đã lây nhiễm HIV cho vợ

      
Nhi đi du học bên Pháp 2 năm. Cuộc sống vồn vã nơi xứ người càng
khiến cho Nhi thấy yêu, thấy nhớ, thấy trân trọng tình cảm của anh ngày
còn ở quê hương. Ngày đó trước khi tạm chia tay nhau, Nhi đã trao cho
mình đời con gái để làm tin, để Minh không quên Nhi và quan trọng là để
Nhi tự hứa với lòng mình là phải trọn tình với người yêu.

    Nhi đi du học bên Pháp 2 năm.
Cuộc sống vồn vã nơi xứ người càng khiến cho Nhi thấy yêu, thấy nhớ,
thấy trân trọng tình cảm của anh ngày còn ở quê hương. Ngày đó trước khi
tạm chia tay nhau, Nhi đã trao cho mình đời con gái để làm tin, để Minh
không quên Nhi và quan trọng là để Nhi tự hứa với lòng mình là phải trọn tình với người yêu.

   Hai năm rồi, nay Nhi mới được về Việt Nam.
Trông Nhi xinh xắn và dễ thương hơn xưa. Mái tóc nhuộm màu ánh kim để
dài càng tôn nước da trắng, làm cho Nhi gợi cảm hơn. Hôm đón Nhi ở sân
bay, Minh gần như bị choáng bởi nét quyến rũ trên cơ thể Nhi. Chiếc váy
màu tím để lộ bờ vai thon nhỏ, mềm mại. Minh ôm Nhi vào lòng, cái ôm thật chặt, không muốn rời xa…

   Nhi về nước được hơn
một tháng thì hai người chuẩn bị làm đám cưới. Trước khi đi làm giấy
kết hôn, Nhi đã cẩn thận kéo Minh đi khám sức khoẻ. Rất may cả hai đều
khoẻ mạnh và kết quả xét nghiệm của bác sĩ chứng tỏ không ai bị bệnh tật
gì cả. Đến lúc này thì Nhi tin Minh hoàn toàn và đám cưới diễn ra. Họ
nắm tay nhau chạy vồn vã trong ánh chiều. Trong ngôi nhà nhỏ ấy chỉ có tiếng cười, những bữa cơm đầm ấm của hai mái đầu.

    Thời
gian dần trôi. Cơ quan Nhi lại có một đợt cử đi đào tạo, tập huấn bên
nước ngoài khoảng 6 tháng. Nhi thuộc diện được chỉ định đầu tiên vì cô
có năng lực, những người như cô, cơ quan đang rất cần, nếu được chuyên
sâu hơn thì sau đó cô sẽ lên chức trưởng phòng. Vả lại Nhi cũng đã có
thời gian đi nước ngoài rồi nên tương đối thuận lợi khi cô đã thân thuộc với môi trường sống bên đó.

    Bất ngờ ập đến, khi
Nhi khám sức khoẻ thì kết quả lại là dương tính HIV. Kết quả này mới chỉ
có bác sĩ, sếp và Nhi được biết. Nhi không tin. Nhi không thể ngờ cơ
thể mình lại có sự tồn tại con virut đáng sợ ấy. Nhi đau đớn không biết
thứ bệnh ấy cô bị lây nhiễm từ ai? Cả một tháng trời Nhi sống như người
mất hồn, ăn uống thất thường, bỏ bữa liên miên. Nhi chưa bao giờ phản
bội Minh cả, vậy tại sao cô phải gánh hậu quả này? Rõ ràng hồi trước khi
làm đám cưới, hai người cũng đều đi xét nghiệm, khám tổng thể rồi? Có
biểu hiện gì chứng tỏ liên quan đến HIV đâu? <_st13a_place
_w3a_st="on">Tay mân mê hai tờ giấy xét nghiệm với hai kết quả khác
nhau chỉ có một thời gian mà nước mắt cô tuôn dòng. Nhi không dám nghi
ngờ chồng nhưng rõ ràng từ trước đến nay cô cũng chỉ mới quan hệ chăn
gối với có mình Minh thôi. Đi du học bên nước ngoài, cô chỉ biết cắm đầu
vào sách vở, ít giao lưu bạn bè, mà nếu có cũng chỉ là xã giao cho đỡ nhớ nhà. Nhi sống trong cảm giác bất lực, khổ sở.

    Chỉ
trong một thời gian ngắn sinh hoạt thất thường mà Nhi trở nên gầy rạc
hẳn đi. Cô không muốn nói cho chồng biết nỗi khổ mà cô đang phải âm thầm
gánh chịu. Nếu cô mà bị lây từ Minh thì dĩ nhiên anh ấy cũng có kết cục
thê thảm như cô. Nhi luôn hi vọng không phải thế. Trong giấc ngủ những
cơn ác mộng cứ đến không cho cô yên ổn. Và có đêm Nhi thét lên: “Em sắp
chết rồi. Sắp chết rồi, Minh ơi, hãy cứu em”. Minh nghi ngờ giờ giấc và
tính khí thất thường của vợ. Minh nắm tay Nhi và hỏi. Trong cơn mơ, Nhi
đã nói ra sự thật mà khi tỉnh cô không đủ dũng cảm thốt ra. Minh chết lặng. Rồi anh cũng âm thầm đi xét nghiệm.

    Minh về
nhà khi đã say mềm. Hơi men sặc sụa đã làm người vợ trẻ tỉnh dậy. Minh
đánh vật ra sàn nhà và nước mắt chảy. Anh quỳ dưới chân Nhi: “Nhi, anh
ngàn lần xin lỗi anh. Anh là thằng khốn nạn. Anh đã phản bội em từ trước
khi em về nước hai tuần. Anh đã đi ra ngoài tìm cảm giác lạ để bù lấp
nỗi nhớ em. Anh đã không thể thắng nổi cảm giác cô đơn khi em đi xa hai
năm. Anh không thể ngờ được lẽ nào cái lần trot dại ấy lại làm hại đời
anh, đời em”. Nói trong cơn say mà sao từng lời Minh thốt ra rõ ràng đến
thế? Trong tiếng nấc, Nhi thút thít: “Sao anh nói anh chưa từng với ai
ngoài em cơ mà? Anh lừa em sao?”. Rồi Nhi lại khóc, khóc nhiều hơn: “Có
phải em sắp chết rồi phải không? Anh nói đi. Cả anh nữa? Chúng ta cùng
phải chết? Em không muốn, em còn gia đình, còn công việc, còn tương lai.
Em mới có 26 tuổi thôi Minh. Hay đến mai anh đưa em đi xét nghiệm lại. Biết đâu là bác sĩ nhầm lẫn?”.

     Minh kéo Nhi vào
lòng nước mắt cứ chảy: “Đừng nói nữa Nhi. Em hãy bình tĩnh lại đi. Anh
xin em. Anh cũng đã đi khám bác sĩ rồi. Sự thật là dương tính. Sự thật là anh cũng phải chết”.

     Chiếc đèn ngủ còn mới trên
bàn rơi vỡ một tiếng soảng và chợt tắt. Ngôi nhà ấy chìm vào bóng tối. Chỉ có tiếng khóc của đôi vợ chồng trẻ trong đêm.

Rss Feed  Atom Feed
Ai đang xem chủ đề này?
Guest (2)
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.