Những con số đau lòng!
Chuyến xe khách 24 chỗ ngồi khá sang và sạch, chứa đầy khách cả Tây lẫn ta vùn vụt cắt đường Quốc lộ số 6 để lên Mai Châu. Ai cũng hồ hởi cho sự khám phá sắp tới của mình với những gì đã biết hay còn đang mơ hồ về thung lũng du lịch Mai Châu. Trong chuyến xe, tôi là người cô đơn nhất, khác với họ, tôi đi để tìm hiểu về bão “ết” ở Mai Châu qua những số liệu khá rợn người mà một người bạn trên đó cho biết.

Chị Hà Thị E đang quay quắt với cuộc sống của gia đình mình trong khi người chồng – trụ cột chính bị bão “ết” cướp mất.
|
Trời giữa chiều, Mai Châu như vẫn còn ngái ngủ. Mai Châu đón tôi và đoàn khách trong một tâm trạng ủ uột, buồn tênh. Không gian như càng thêm ảm đạm, liêu trai hơn khi những tiếng kèn hiếu tấu lên, xoáy sâu vào những ảm đạm của đá núi. Một chiếc xe tang, một chiếc quan tài cùng những vòng hoa trắng. Lại một cái chết trẻ, người dân Mai Châu đã quá quen với những cái chết này. Chết kiểu ấy, chiếm phần đông chỉ có người bị bệnh “ết” mà thôi.
Những cái chết do bão “ết” ở đây phần nhiều đều thiếu nước mắt vì người chết phần lớn đều trẻ tuổi. Người ta không thấy cái cảnh vật vã, gào thét tiếc thương như ở nơi khác. Họ chỉ lẳng lặng đi theo quan tài, lẳng lặng chia sẻ bằng những cái nhìn hụt hẫng mà thôi. Mấy ông Tây thấy lạ, xì xồ cười nói, giơ máy ảnh du lịch lên bấm lia lịa còn tôi đi tìm đến ông Vi Văn Ừa để tìm cho mình những số liệu.
Cuối chiều, thấy chúng tôi đặt vấn đề, không nề hà, ông Giám đốc Trung tâm Y tế Dự phòng huyện Vi Văn Ừa sôi nổi: Báo động lắm! Phức tạp lắm! Khẩn thiết lắm rồi.
Và như để minh chứng cho cái gọi là báo động, phức tạp và khẩn thiết; không cần dùng sổ sách ông Ừa vanh vách: Kể cả cái chết các anh vừa được chứng kiến chiều nay, tính đến thời điểm này, chưa đầy 5 năm, bão “ết” đã lấy đi của huyện tôi 100 con người, toàn thanh niên lực lưỡng, người trong độ tuổi lao động cả. Năm 1999, huyện phát hiện ra người lây nhiễm “ết" đầu tiên. Năm 2005, tổng rà soát, tình trạng lây nhiễm bùng phát, lên mức độ báo động và bắt đầu có người chết. Huyện nhỏ bé, dân số thấp, tổng thể có 22 xã, thị trấn thì tới nay đã có 16 xã có người lây nhiễm, đem trong mình và ủ chứa căn bệnh của thế kỷ.
Cùng với số xã, thôn thậm chí cả bản có người lây nhiễm, ngoài số người đã chết thì hiện tại Mai Châu còn gần 200 người lây nhiễm. Ông Ừa quả quyết con số này là số có thể kiểm soát được, còn thực tại, nghĩa là nếu được tổng kiểm tra thì chắc chắn sẽ còn cao hơn. Tình trạng lây nhiễm và mức độ tàn phá của “bão “ết” ở Mai Châu còn tệ hơn các vùng khác đó là đã có 3 hộ gia đình ở Xóm Mỏ (xã Chiềng Châu) của huyện bị xóa sổ do bão “ết”. Theo số liệu này thì đây là nơi duy nhất của nước ta có gia đình bị đại dịch này xóa sổ.
Những mảnh đời bất hạnh

Chồng chết, vợ nghiện phải vào trại cai nghiện nên từ lâu ngôi nhà của Vi Thị Hân thành nhà không có chủ.
|
Trong tổng số các xã, thị trấn của huyện Mai Châu bị bão “ết” tàn phá thì hiện tại “tâm bão” đang được các cơ quan chức năng ở đây khoanh vùng gồm: Thị trấn Mai Châu, xã Chiềng Châu và xã Mai Hạ.
Theo lời động viên của ông Vi Văn Ừa, chúng tôi đã lên đường tìm vào xã Chiềng Châu. Vào với Chiềng Châu, tìm gặp những mảnh đời, được tận mắt chứng kiến những hệ lụy do “ết” gieo rắc hậu họa, tôi không thể kìm được lòng mình. Người dân ở đây, từ già đến trẻ, từ nam đến nữ người ta đã quá quen với “ết”, với những cái chết thương tâm, nhưng ai nấy trong họ đều có một khiếm khuyết là rất dè dặt với nó. Từ sự dè dặt và sợ hãi này đã làm cho vòng tay cộng đồng không được mở và như vậy thì phương châm sống chung, phòng ngừa và cưu mang với người có hoàn cảnh còn gặp hạn chế.
Trong danh sách được cung cấp thì thương nhất là tình cảnh gia đình chị Hà Thị E ở xóm Chiềng Châu của xã. Trước, tại xóm, cô gái Mường có tên Hà Thị E là một cô gái xinh, ngoan hiền. Thùy mỵ, nết na, bao người tìm đến cô vẫn không gật đầu theo ai, cho đến năm 1991 cô mới lấy chồng. Cưới chồng xong, xin bố mẹ chồng ra ở riêng để hai vợ chồng tự lập cho quen. Một căn nhà, 1000m2 ruộng nước là tài sản lập nghiệp đầu đời của vợ chồng chị.
Ruộng đất không có nhiều, năm đôi vụ cấy hái, để có thu nhập thêm, chồng chị đã bàn với chị vay tiền mua xe máy để chạy xe ôm. Không ngờ, từ đây hậu họa đã đến với gia đình chị. Người chồng từ lúc có xe, có thu nhập đã tập tọe chơi bời. Ngoài rượu, được cánh bạn nghiện rủ rê, không kìm được, anh đã lao vào con đường nghiện ngập. Chị đâu có biết cho đến một ngày kia, trên đường chạy xe cho khách, thuốc vừa “dùng” xong, trong trạng thái "phê” thế là anh chồng gây tai nạn. Vào bệnh viện cấp cứu, ngoài tình trạng thương tật chị còn được các bác sỹ cho biết thêm là chồng chị đã bị “ết”.
Sau khi ra viện, chồng chị biết chuyện này, thay cho sự ăn năn và tìm cách tháo gỡ thì anh ta quay ra chán nản, rượu chè suốt ngày rồi mắc chứng tâm thần. Đập phá mọi thứ trong nhà, mắng chửi vợ con, rồi một thời gian sau anh mất, để lại chị và 2 đứa con trong căn nhà vách đất tuyềnh toàng thốc gió bốn mùa. Mẹ con chị chỉ còn biết nuôi nhau bằng nghề chặt củi đem bán, mỗi ngày được 2 đến 3 nghìn đồng mà thôi. Quẫn bách quá nên vừa rồi đứa con đầu đang học lớp 7 phải nghỉ học để ở nhà giúp mẹ.
Bất hạnh là vậy thế nhưng chuyện của gia đình chị E chưa đến nỗi thảm khốc như gia đình chị Hà Thị Hoa và anh Hà Công Hạnh. Cũng vì đất canh tác hạn hẹp, không vốn liếng làm ăn nên như bao người khác để cứu vãn gia đình, anh Hạnh đã phải xa quê đi làm thợ xây để kiếm tiền nuôi con. Sự ra đi kiếm việc của anh tưởng sẽ mở cho gia đình một cánh cửa thoát hiểm thế nhưng nào ngờ nó lại trở thành bi kịch.
Xa nhà, ở với bạn xây, ngoài tiền kiếm được là tình cảnh trống vắng khi phải xa gia đình. Buồn bã, được một số bạn xây đã nghiện rủ hút hít, không cầm được lòng nên anh đã thử rồi nhanh chóng nghiện. Rồi anh ốm yếu, không ai thuê nữa phải tìm đường về với vợ con. Về nhà, anh vẫn ốm phải vào bệnh viện chữa trị. Sau khi nhận được một số xét nghiệm, chị Hoa không ngờ chồng mình đã bị nhiễm “ết”. Điều kiện chăm sóc kém, thuốc thang có hạn nên anh đã mất ngay sau đó.
Chồng mất một thời gian, lo lắng mình bị lây nhiễm, chị Hoa đi làm xét nghiệm không ngờ chị bị bệnh thật. Có kết quả, chị ngất lên, ngất xuống, vật vã đến không còn muốn sống. Thế nhưng chị không thể chết được khi còn hai đứa con và bố mẹ của người chồng đã quá cố. Để nuôi gia đình, chị kiếm sống bằng nghề bán rau. Mỗi ngày cật lực được 20 nghìn, đủ đong gạo cho 5 người ăn trong một ngày.
Không biết số phận hai đứa con thế nào, chiu chắt gom góp từng đồng, vừa rồi chị mới có đủ 100 nghìn để đưa đứa lớn xuống tỉnh làm xét nghiệm. Rất may là bão “ết” đã loại trừ nó. Còn đứa thứ 2, muốn đem con đi làm xét nghiệm xem thực hư thế nào nhưng chị chưa dành đủ tiền. Cả đi lẫn về, từ Mai Châu về Hòa Bình chị cần phải có 100 nghìn nữa. Cũng như đứa lớn, chị cầu mong cho số phận sẽ mỉm cười với nó.
Vẫn còn nan giải!
Bão “ết" đang tàn phá miền đất du lịch Mai Châu, với những số liệu đã có về nó sự lo lắng không chỉ có riêng ở tôi. Theo nhận xét cá nhân, tôi thấy tình hình “ết” ở đây đang tiềm ẩn những thảm trạng hơn bất cứ một thảm họa nào.
Theo ông Hà Công Tấc – Trưởng xóm Mỏ, xã Chiềng Châu thì: Việc phòng chống “ết” và lây nhiễm ở đây đang gặp khó khăn và khó khăn nhất đó là những đối tượng nghiện. Đối tượng nghiện không được quản lý, ma túy mua quá dễ, do rủ rê, do tình trạng dân trí thấp, sự hiểu biết có hạn nên số người nghiện sẽ tăng. Đồng nghĩa với việc này thì “ết” lây lan rất nhanh chóng.
Theo chị Nguyễn Thị Thanh – Cán bộ Khoa kiểm dịch bệnh, phụ trách công tác phòng chống HIV của Trung tâm y tế dự phòng huyện Mai Châu: Nguyên nhân chính để “ết” ở Mai Châu bùng phát nhanh chủ yếu là do tình trạng nghiện hút. Bố nghiện, lây nhiễm, truyền cho mẹ, rồi mẹ lại truyền cho con. Để ngăn ngừa thảm họa, phải có giải pháp cốt lõi cho tình trạng nghiện hút. Thế nhưng vấn đề này ở Mai Châu hiện tại là rất khó. Phụ nữ và trẻ em đang là nạn nhân hứng chịu mọi tàn dư của “ết” trên đất này.
Đơn Thương