Trang chủ HIV  |  Web Link  |  Giới thiệu |  Liên hệ  |  English 
hiv logo

Thông báo

Icon
Error

Đăng nhập


Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to last unread
Offline Ròm  
#1 Đã gửi : 26/08/2011 lúc 11:44:27(UTC)
Ròm

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 16-05-2011(UTC)
Bài viết: 180

Cảm ơn: 3 lần
Được cảm ơn: 29 lần trong 27 bài viết
Cập nhật lúc
16:00, Thứ sáu, 26/08/2011 (GMT+7)




Không thể phân biệt được đâu là trẻ có H khi chúng chơi đùa với nhau thế này.  

 

NDĐT – Năm học mới sắp bắt đầu, 34 đứa trẻ nhiễm HIV ở Trung
tâm Giáo dục lao động số 2 Ba Vì lại một lần nữa nhen lên hy vọng được
cắp sách đến trường như những đứa bạn đồng lứa. Ba năm đã qua sau lần bị
phụ huynh đuổi khỏi trường, dù trong thẳm sâu tâm hồn chúng đã bầm dập
bởi những va vấp vì sự kỳ thị của người lớn, nhưng những đứa trẻ tội nghiệp vẫn chưa nguôi hy vọng…

 

Kỳ 1: “Sắp chết rồi còn đi học làm gì?”

 Chuyện ba năm trước

Với người dân xã Yên Bài, huyện Ba Vì, Hà Nội và cả những đứa trẻ
sống trong Trung tâm Giáo dục lao động số 2, những xung đột xảy ra cách
đây ba năm vẫn chưa hề phai nhạt. Đó là lần đầu tiên Trung tâm đưa năm
đứa trẻ nhiễm HIV ra trường Tiểu học Yên Bài B để học cùng các bạn.
Nhưng lần hăm hở cắp sách đến trường ấy của lũ trẻ có H chỉ vỏn vẹn được một tuần lễ.

“Trong một tuần ấy, thực ra bọn con chỉ được học có ba buổi thôi,
những buổi còn lại là phải chạy trốn sự đuổi đánh của các cô, các bác.
Họ mang cặp sách của chúng con vứt ra ngoài cổng trường và bắt phải về
lại Trung tâm”, cô bé Nguyễn Thu Thủy, 15 tuổi, có đôi mắt ướt buồn hoe kể lại.

Thủy đã từng phải trốn trong phòng học khi bị hàng chục phụ huynh
đuổi đánh. Quê Thủy ở Hải Dương, quãng thời gian em được sống với mẹ
ruột chỉ kéo dài được tám năm, rồi mẹ Nguyễn Thị Xuân của em đã không
qua khỏi vì AIDS. Thủy không biết mặt bố, lúc mẹ mất, bác ruột đã đưa em
đến trung tâm. Bảy năm nay Thủy sống tại trung tâm, rồi đi học cũng tại đó.

Đến giờ Thủy vẫn không quên một tuần ngắn ngủi vui buồn lẫn lộn ấy.
Sau khi đã đến trường được vài buổi, năm đứa bé đã vào lớp học, ngồi
riêng một chỗ, nhưng đám phụ huynh vào vứt hết cặp sách của các em ra
ngoài và xách tay bắt các em ra khỏi lớp học. Khi ra cổng, họ còn cầm
gậy giơ lên đuổi và mắng chửi cay độc: “Đồ HIV sắp chết rồi còn học cái gì nữa!”. Có người còn dọa mổ bụng lũ trẻ nếu chúng không chịu bỏ học.

Cô bé nhớ lại: “Lúc đó bọn con đang học lớp 4. Con rất tủi thân, các
bạn cùng trung tâm cũng chung tâm trạng đó. Em Việt lúc đó còn khóc và đái ướt quần vì sợ, em ấy còn quá bé”.

“Con nghĩ, mình có làm gì nên tội đâu mà họ lại đuổi. Bọn con trước
khi ra lớp học hòa nhập cùng các bạn đã được trang bị các kiến thức để
tránh lây nhiễm cho cộng đồng như tránh cào cấu, đánh nhau, khi chảy máu thì phải xử lý thế nào...

Con không trách các bác ấy đâu, con chỉ nghĩ đơn giản rằng họ là
những người không hiểu biết. Họ cứ nghĩ chúng con chơi đùa với nhau, đi
chung nhà vệ sinh với nhau là bị lây. Con chỉ mong ai đó giúp cho các
phụ huynh hiểu biết hơn về căn bệnh này và không đối xử với bọn con như thế nữa...”, Thủy nghẹn giọng nói.

Sau cú va vấp nhớ đời ấy, Thủy vẫn mong được ra hòa nhập cùng các bạn, và ước mơ lớn nhất của em là sau này trở thành bác sĩ.

Và rồi, cũng sau lần thí điểm đưa trẻ nhiễm "H" đến trường không
thành, Trung tâm 2 và trường Tiểu học Yên Bài B đành đưa các em quay lại
học ở trung tâm như trước. Chuyện điểm trường, lớp ghép... tưởng như
chỉ có ở những vùng xa vùng sâu xa xôi hẻo lánh lại diễn ra ngay giữa
một huyện của thủ đô Hà Nội. Hai cô giáo là Đinh Thị Thủy và Phùng Thị
Hà của trường đã tình nguyện vào trung tâm mở hai lớp ghép dạy học cho lũ trẻ.

16974.jpg

Lớp ghép cho trẻ nhiễm "H" mở ngay tại trung tâm của cô giáo Đinh Thị Thủy.

Những ngày vui ngắn ngủi

Ba năm sau cuộc xung đột đẫm nước mắt, vào giữa tháng 8 này, một cuộc
gặp gỡ đầm ấm giữa những phụ huynh, những đứa trẻ không "H" và có "H" đã được tổ chức tại khu du lịch Đầm Long, Ba Vì, Hà Nội.

Gần 100 đứa trẻ mặc chung màu áo đỏ, nhìn ngoài không ai có thể biết
dòng máu trong người chúng có mang con virus quái ác kia không. Chúng
thích vai bá cổ nhau, chia nhau từng cái bánh, cùng nhau vẽ những bức
tranh, cắt những dòng chữ để nói lên tâm tư của mình. Lũ trẻ chơi với
nhau bằng thứ tình bạn đơn giản nhất. Chúng cũng không quan tâm đến việc
người lớn đang phải họp nhau lại để bàn việc đưa những đứa trẻ có "H" trong số chúng đến trường.

Cô bé Lê Thúy Uyên, năm nay đã 17 tuổi, mới học hết lớp 5, chị cả của
64 trẻ nhiễm HIV tại Trung tâm hôm nay tình cờ gặp được một người bạn
giống em như hai giọt nước. Nhìn hai cô bé tíu tít bên nhau cùng cắt dán
chữ, ai cũng tưởng đó là hai chị em sinh đôi. Cô bạn mới quen của em là
Nguyễn Thùy Trang, 15 tuổi, học sinh lớp 9, trường THCS Yên Bài B. Uyên
kể, nhà em ở Hải Phòng, bố chết vì AIDS từ khi em còn nhỏ, mẹ em đã đi
lấy chồng khác. Cách đây 5 năm, khi ông ngoại đưa em đến trung tâm, Uyên
đã bị ốm một trận rất nặng, khi xét nghiệm thì em mới biết mình bị
nhiễm HIV. Cũng từ lúc về trung tâm, Uyên mới được học chữ. Nếu năm học
này được lên cấp hai, Uyên sẽ học cùng trường với Trang. Mặc dù hơn hai
tuổi, nhưng em sẽ phải học kém bạn ba lớp. Mơ ước cháy lòng của Uyên là
được cắp sách đến trường, nhưng điều đó có thực hiện được hay không thì chính bản thân em không quyết định được.

Trong đám 16 đứa trẻ của trung tâm được đến dự hội trại hôm đó, có
một cậu bé khôi ngô, hiếu động, học giỏi nổi tiếng ở Ba Vì, đó là em
Phạm Đình Đức, 13 tuổi, học hết lớp 5. Sinh ra trong một gia đình ở Nam
Định, bố mất sớm do HIV, mẹ cũng bị nhiễm. Do hoàn cảnh khó khăn, gia
đình Đức đã gửi em lên chùa Bồ Đề, Hà Nội. Năm em lên bốn tuổi, sau một
lần ốm nặng, nhà chùa đã gửi em lên điều trị BV Nhi TƯ, tại đây em được
xét nghiệm và phát hiện dương tính. Sau đó, em được đưa về sống tại
trung tâm. Đức học giỏi, viết chữ đẹp, mấy năm liền là học sinh giỏi cấp
huyện. Được điều trị bằng thuốc ARV, Đức đã khỏe lên và tăng cân rất nhanh, em mong mình khỏi bệnh để quay về sống với mẹ.

16978.jpg

Nét cười rạng rỡ, khỏe mạnh của em Phạm Đình Đức.

Cùng mẹ đến tham dự Hội trại Cầu vồng tỏa sáng hôm đó, bé Phạm Thị
Nhật Linh, học sinh lớp 5C, trường Tiểu học Vân Hòa đã thốt lên: “Con
rất cảm thông chia sẻ với các bạn ấy và mong các bạn có được cuộc sống bình yên như chúng con”.

Trong phòng hội thảo cạnh đó, bà Nguyễn Thị Minh, một nhân viên của
trung tâm nói trong nước mắt: “Tôi đã gắn bó với các cháu nhiễm HIV hơn
10 năm nay. Tôi chính là người cầm tay đưa những nét chữ đầu tiên cho
chúng. Ngày nào tôi cũng chăm sóc, nấu nướng, giặt giũ và bôi thuốc cho chúng. Nếu lây thì tôi đã bị lây từ khi mới vào năm 2001 rồi”.

Bà cho biết, các cháu đang lở loét do bội nhiễm thì Trung tâm không
cho đi học mà phải điều trị đến bao giờ vết loét thành sẹo liền rồi mới
đi. “Chúng lớn rồi, và là những đứa trẻ có hiểu biết về phòng chống HIV.
Tại sao lại không thể cho chúng đến trường?”. Câu hỏi ấy của bà Minh
dường như động đến lòng trắc ẩn của nhiều phụ huynh đến dự hôm đó. Có
người thút thít khóc và nói: “Tôi muốn dang rộng vòng tay đón các cháu.
Chúng thật tội nghiệp”. Có người phân tích rành rẽ hơn, rằng: sự việc
xảy ra ba năm trước là do nhiều phụ huynh không hiểu biết. Lây nhiễm HIV
không dễ như nhiều người tưởng. Vì thế, đừng nên hắt hủi các cháu. Rất
có thể trong số 64 đứa trẻ bị nhiễm HIV ở Trung tâm Ba Vì ấy, có những đứa tài giỏi hơn cả con mình.

Bi kịch có còn lặp lại?

Trong số 64 đứa trẻ có H đang được nuôi dưỡng tại Trung tâm Ba Vì, có
34 trẻ trong độ tuổi đến trường. Năm nay, có sáu đứa trẻ chuẩn bị vào
lớp 1, và có năm trẻ khác bắt đầu lên cấp 2. Những ngày vui ấy, trong
đôi mắt thơ ngây của những đứa trẻ có H đã học hết lớp 5 như Uyên, Đức,
Thủy... vẫn còn như lo lắng điều gì. Các em sợ mình sẽ không được đi học
nữa. Ở trung tâm thì chỉ có lớp tiểu học thôi. Bây giờ các em đã lên
bậc THCS, nhưng liệu ngôi trường ấy sẽ đón nhận hay xua đuổi chúng như cách đây ba năm?

Bà Quách Thị Mai, Hiệu trưởng trường Tiểu học Yên Bài 2 vẫn dè dặt
hết mức khi chúng tôi hỏi về cuộc xung đột đã xảy ra ba năm trước.
Chuyện đó diễn ra khi bà mới về nhậm chức hiệu trưởng được một năm. Năm
2008, năm đứa trẻ được đưa ra trường học chung cùng các bạn. Nhưng chỉ
hai ngày đầu trẻ được học, đến ngày thứ ba phụ huynh đã đến cổng trường
và không cho các em vào trường nữa. Còn những trẻ từ trung tâm đã vào
trường rồi thì phụ huynh đến vận động con em trong thôn ra khỏi trường
không vào học nữa. “Tôi biết đó là một điều rất buồn với các em, làm cho
bọn trẻ bị tổn thương và với bản thân tôi là hiệu trưởng cũng không làm
gì được trước những bức xúc của phụ huynh học sinh”, bà Mai nói. “Sau
đó, nhiều cuộc tuyên truyền về HIV đã được mở ra tại trường. Nhiều phụ
huynh đã dần dần giảm bớt những bức xúc. Nhưng khó khăn chúng tôi gặp phải hiện nay vẫn là một số phụ huynh vẫn chưa đồng thuận”.

Hiệu trưởng Quách Thị Mai cho rằng trường đã bước đầu cho trẻ nhiễm
hát hòa nhập cộng đồng thành công bằng việc đưa 34 trẻ từ trung tâm vào
trường chào cờ vào thứ hai hàng tuần hoặc các dịp hội hè, học năng
khiếu. Nhưng việc một lần nữa đưa các em quay lại học tại trường thì bà Mai gần như chưa có câu trả lời.

Sẽ phải nhận năm đứa trẻ có "H" đầu tiên vào trường học trong năm nay
khiến thầy Hiệu trưởng trường THCS Yên Bài B Nguyễn Thành Đông không
khỏi lo lắng. Việc khó nhất với thầy Đông là làm sao tránh được “vết xe
đổ” của bà Mai đã gặp phải trước đó. Cả bà Mai và thầy Đông cũng đều vừa
cùng phòng giáo dục huyện Ba Vì về Cát Bi, Hải Phòng để học tập mô hình
đưa trẻ có H hòa nhập cộng đồng ở đấy. Nhưng kinh nghiệm vẫn chỉ là kinh nghiệm.

Thầy Đông chia sẻ, không như cấp tiểu học, chỉ cần một cô giáo là có
thể dạy tất cả các môn cho các em, ở cấp THCS, có đến tám, chín môn học
và cần chừng ấy giáo viên. Việc mở lớp tại trung tâm sẽ khiến cho số
lượng giáo viên vốn đã thiếu của trường nay sẽ càng thiếu trầm trọng.
Thêm nữa, số giáo viên này sẽ phải chạy đi chạy về bốn, năm cây số từ
trường đến trung tâm để dạy cho cả hai nơi sẽ rất vất vả. Vì thế, giải pháp tốt nhất vẫn là đưa năm học sinh nhiễm H đến học tại trường.

Nhưng mới chỉ nghe nói trong số học sinh nhập học năm nay có năm em
nhiễm HIV, nhiều phụ huynh đã tá hỏa đến trường thắc mắc. Điều đó khiến thầy Đông càng lo lắng nhiều hơn.

Tại hội thảo “Con đường đến trường cho trẻ nhiễm và ảnh hưởng bởi
HIV: Cơ hội và thách thức” được tổ chức trong khuôn khổ hội trại hôm đó,
ông Phùng Đăng Hường, đại diện UBND huyện Ba Vì kể về việc được học chữ
của những đứa trẻ có "H" như một thành tích của giáo dục huyện nhà.
Nhưng ông lại không đề cập đến việc ngoài con chữ, những đứa trẻ còn cần
phải có bạn bè để thấy mình cũng là một người bình thường. Vì thế, Ba
Vì đang rất cần có những giải pháp mạnh tay hơn để được đi học không còn chỉ là giấc mơ xa đối với những đứa trẻ có "H" ở nơi này.

(Còn nữa)

HỒNG VÂN
Hãy học cách quan hệ tình dục an toàn, điều đó sẽ rất tốt cho bạn, gia đình và toàn xã hội.


http://vov.vn
thanks 2 người cảm ơn Ròm cho bài viết.
nguyen.uoc69 trên 06-12-2011(UTC) ngày, thuocdoc trên 08-12-2011(UTC) ngày
Quảng cáo
Offline Ròm  
#2 Đã gửi : 26/08/2011 lúc 11:47:50(UTC)
Ròm

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 16-05-2011(UTC)
Bài viết: 180

Cảm ơn: 3 lần
Được cảm ơn: 29 lần trong 27 bài viết
Tạm biệt ngôi nhà màu xanh, tạm biệt tất cả các bạn. Các bạn nghỉ cuối tuần vui vẻ nhé! Còn tôi xin được nghỉ mừng Lễ Độc Lập. Sau ngày Hội lớn tôi có thể sẽ quay trở lại nơi thân yêu này để được cùng tham gia với các bạn của tôi...
Chào thân ái!
Hãy học cách quan hệ tình dục an toàn, điều đó sẽ rất tốt cho bạn, gia đình và toàn xã hội.


http://vov.vn
Offline Tình_ca  
#3 Đã gửi : 29/08/2011 lúc 09:58:47(UTC)
Tình_ca

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 09-03-2010(UTC)
Bài viết: 1.216
Đến từ: Quảng Trị

Cảm ơn: 34 lần
Được cảm ơn: 116 lần trong 86 bài viết
Bài học từ những lần hòa nhập thành công

Cập nhật lúc
14:21, Thứ bảy, 27/08/2011 (GMT+7)




Hai ông cháu Phương - mái đầu xanh nương tựa vào mái đầu bạc.  

 

NDĐT – Chủ trương đưa trẻ em nhiễm HIV đến trường đã được cả
nước thực hiện trong ba năm qua. Nhiều đứa trẻ không đầu hàng sau nhiều
cú va vấp, đã đấu tranh đòi được quyền đi học và được đối xử như những
đứa trẻ bình thường. Riêng Ba Vì, Hà Nội vẫn là “điểm nóng” và con đường
đến trường của những đứa trẻ của Trung tâm Lao động xã hội 2 Ba Vì vẫn mịt mờ.

Hành trình tìm con chữ của hai ông cháu

Ở cái sân chang chang nắng trưa của Đầm Long, giữa những mái đầu xanh
của những đứa trẻ, có một mái đầu bạc trắng ngồi lặng lẽ, thỉnh thoảng lại đảo mắt tìm đứa cháu đang mải miết chơi cùng các bạn.

Người đàn ông đó là Nguyễn Minh Tuyển, 68 tuổi, ông nội của cháu Nguyễn Thị Thu Phương, 11 tuổi, ở huyện Kim Động, tỉnh Hưng Yên.

Ông Tuyển kể lại, ông có người con trai tên là Nguyễn Đức Chiển, sinh
năm 1973. Sau khi tốt nghiệp phổ thông, anh Chiển không đỗ đại học nên
đành lên Hà Nội học làm nghề đầu bếp và kiếm sống bằng nghề này. Sau một
thời gian, anh Chiển quen và cưới chị Mai Thị Thiết, làm nhân viên nhà
hàng. Họ sống ở Hải Phòng và sinh được một đứa con gái, đó chính là Thu Phương.

Đến năm 2004, anh Chiển đi khám sức khỏe để xin đi làm đầu bếp tại
Hàn Quốc thì mới phát hiện ra mình bị nhiễm HIV. Chị Thiết, vợ anh và
Phương, đứa con gái bé bỏng cũng bị lây nhiễm. Ông Tuyển kể, chính vợ
chồng anh cũng không biết mình bị lây nhiễm trong trường hợp nào. Cũng
trong năm đó, anh Chiển đã mất vì bị AIDS. Chị Thiết sống và nuôi con thêm được hai năm nữa thì cũng qua đời vào năm 2006.

Năm đó, Phương đành chuyển từ Hải Phòng về Kim Động, Hưng Yên để sống
cùng ông nội. Ở Hải Phòng không ai biết Phương có “H” nên cháu vẫn được
đi học mẫu giáo, nhưng khi về Kim Động thì mọi người xua đuổi em như
một quái vật. Hai ông cháu lặng lẽ nương tựa vào nhau để sống trong sự kỳ thị của những người xung quanh.

Đến năm 2009, ông Tuyển đã xin cho Phương vào học lớp 1 tại trường
Tiểu học Kim Động. Nhưng Phương đi học đến buổi thứ ba thì cả lớp không
còn ai nữa, chỉ còn mỗi Phương và thầy. Các bậc phụ huynh đã cho con nghỉ học hết khi biết trong lớp của con mình có một em bị nhiễm HIV.

Sau lần đó, ông Tuyên đành đưa cháu trở về nhà. Hằng ngày, Phương
buồn bã đứng ngoài cổng trường nhìn vào lớp học. Điều đó khiến ông Tuyển
không nỡ để đứa cháu nội phải đầu hàng số phận. Hai ông cháu đã lần tìm
xuống Hà Nội và gặp bác sĩ, luật gia Trịnh Thị Lê Trâm, Giám đốc Trung
tâm Tư vấn pháp luật và chính sách về y tế. Biết hoàn cảnh đáng thương
của hai ông cháu, bà Trâm đã cử hai luật sư về Hưng Yên giải thích về
quyền được đến trường của trẻ bị nhiễm HIV cũng như những hình phạt mà
thầy hiệu trưởng, phụ huynh và những ai ngăn cản không cho trẻ nhiễm HIV
đến trường phải chịu nếu tiếp tục đối xử kỳ thị với cháu. Và trong
trường hợp này, cái lý đã thắng. Cả phụ huynh, học sinh và nhà trường đã hiểu ra và chấp nhận để Phương đến trường.

Năm học 2010-2011, Phương là học sinh giỏi của khối lớp 1. Hằng ngày,
người dân Kim Động đã quen thuộc với cảnh Phương đạp xe đèo cô bạn hàng
xóm thân thiết là Trang đến trường. Giờ đây, Phương đang chuẩn bị lên
lớp 2. Nụ cười, sự nhí nhảnh của tuổi 11 đã trở lại trên khuôn mặt tươi tắn của em.

Cô “Tiên” của trẻ bất hạnh

Cũng ba năm trước, cô Nguyễn Thị Kim Tiên, Giám đốc trung tâm Bảo trợ
trẻ em Linh Xuân, quận Thủ Đức, TP Hồ Chí Minh đứng trước áp lực đưa những đứa trẻ nhiễm H ở đây hòa nhập cộng đồng.

Năm đó, sau nhiều toan tính, cô Tiên đã tìm đến gặp ban giám hiệu của
hai trường Tiểu học Kim Hiệp và trường THCS Xuân Trường xin học cho lũ
trẻ và yêu cầu nhà trường bảo mật thông tin về bệnh tật của chúng, rồi
cô dẫn chúng đến gặp họ. Cô Hương, hiệu trưởng trường Tiểu học Kim Hiệp,
sau khi nhìn sáu đứa trẻ bất hạnh nhưng rất ngoan và dễ thương thì đã hứa bằng mọi cách bảo vệ chúng.

Những đứa trẻ còn được cán bộ trung tâm hướng dẫn cách tự chăm sóc
mình khi bị chầy xước. Trong cặp chúng bao giờ cũng có sẵn băng dán để
dán ngay vào những vết thương hở trước khi chạy lên phòng y tế nhà
trường để cầu cứu sự giúp đỡ từ trung tâm. Chúng được dạy kiềm chế trước
sự đùa nghịch, trêu chọc, kỳ thị của lũ trẻ bình thường mà không nổi
nóng rồi xông vào đánh bạn. Và khi rời trường học về trung tâm, chúng có
cả những bác sĩ tâm lý để “xả” những bức xúc, buồn bực khi bị đối xử
ghẻ lạnh. Mỗi đứa trẻ đến trường còn có một cán bộ đóng vai bố hoặc mẹ đưa đón…

Những bước chuẩn bị ấy của cô Tiên không hề thừa. Sau khi lũ trẻ nhập
học, phụ huynh nghe tin trong lớp học không bán trú có trẻ đến từ Trung
tâm Linh Xuân liền đồng loạt lên Ban giám hiệu xin chuyển con sang lớp
bán trú. Cô Hương, Hiệu trưởng đã tuyên bố thẳng thừng với họ rằng: nhà
trường đã sắp xếp lớp từ đầu năm, không còn chỗ để chuyển nữa. Nếu muốn
thì họ có thể làm đơn xin chuyển cho con sang trường khác. Dù chỉ còn một học sinh, cô cũng sẽ không đuổi những đứa trẻ bất hạnh đó.

Nhiều phụ huynh làm đơn kiện gửi lên UBND phường Linh Xuân, Phòng
giáo dục quận Thủ Đức. Họ gay gắt đặt câu hỏi: “Con chúng tôi là con
vàng con ngọc, nếu bị lây nhiễm HIV thì ai là người đền bù thiệt hại cho
chúng tôi?”. Thầy Cường, trưởng phòng Giáo dục quận Thủ Đức đã viện dẫn
những điều luật về quyền đến trường của trẻ HIV và giải thích: nếu phụ
huynh có hành vi tuyên truyền, kích động các phụ huynh để đuổi trẻ HIV
không được đến trường thì có thể bị phạt tiền hoặc truy cứu trách nhiệm
hình sự. Các cơ quan quản lý cũng đều thống nhất không cho những trường hợp này chuyển trường.

Sau những phản ứng không thành công ấy, phụ huynh bắt đầu chuyển sang
việc theo dõi để phát hiện những đứa trẻ nào trong lớp học của con mình
nhiễm có “quả cầu gai”. Họ bắt con mình đi theo những đứa trẻ bị nghi
ngờ xem chúng có phải đến từ Trung tâm Linh Xuân không. Để đối phó, cô
Tiên và những cán bộ trong trung tâm đành phải dạy cho lũ trẻ nói …
dối!. “Bố (mẹ) tớ làm việc trong Trung tâm Linh Xuân. Tớ vào đây để đợi bố (mẹ) tớ hết giờ làm việc sẽ đưa tớ về nhà”.

Thời gian qua đi, những đứa trẻ trong cùng lớp học chơi với nhau thân
thiết hơn. Còn các phụ huynh thì thấy con mình học chung với trẻ nhiễm H
cũng chẳng có vấn đề gì. Sau ba năm, tung tích về những đứa trẻ nhiễm
“H” đã bị “lộ” từ lâu, nhưng không còn ai phản đối chúng nữa. Nhiều đứa
trẻ bình thường khi cô giáo phân công học nhóm đã xung phong vào làm bài
tập cùng các bạn ở trong Trung tâm Linh Xuân. Đến ngày sinh nhật, chúng
mời cả lũ trẻ có H đến nhà chơi. Cả những anh chị học lớp 8 khi biết
một em lớp 6 nhiễm H đến ngày sinh nhật cũng xin phép vào trung tâm tổ chức sinh nhật cho em.

126 đứa trẻ sống tại Trung tâm Linh Xuân đều được uống thuốc ARV nên
sức khỏe của chúng gần như giống những trẻ bình thường. Chúng chỉ bị cảm
sốt vài hôm rồi lại đi học. Những đứa trẻ học cùng lớp được giao chép
bài giúp bạn. Kết quả là 26 em đang theo học từ lớp 4 đến 9 đều được lên lớp, 40% là HS khá giỏi, có em đạt HS giỏi cấp quận môn văn.

Luật hay tình, hay cả luật và tình?

Hơn 4.400 trẻ em phát hiện có “H” đang sinh sống đâu đó trong các
trại trẻ mồ côi, trên đường phố, ở nhà hoặc ở trung tâm bảo trợ. Mỗi
năm, Việt Nam phát hiện thêm từ 400-700 trẻ bị nhiễm, riêng năm 2007, số lượng trẻ HIV được phát hiện cao nhất, lên đến 772 trẻ.

Bác sĩ Nguyễn Trọng An, Phó cục trưởng Cục Bảo vệ chăm sóc trẻ em, Bộ
LĐ-TB-XH cảnh báo tình hình trẻ em nhiễm HIV bị mồ côi và bỏ rơi đang
có xu hướng gia tăng. Xã Vũ Tây, huyện Kiến Xương, tỉnh Thái Bình dân số
chưa đầy 10.000 người đã có hơn 50 trẻ em mồ côi có bố, mẹ, hoặc cả hai
bố mẹ đã chết do AIDS. Trong số 7.000 dân của thị trấn Cao Lộc, tỉnh
Lạng Sơn cũng có đến 86 người dương tính với HIV. Trong số đó có 54 người đã chết, để lại 22 đứa trẻ mồ côi…

Sự kỳ thị, phân biệt đối xử của xã hội cùng sự tự kỳ thị của bản thân
những đứa trẻ đã khiến chúng hầu như không có điều kiện tham gia học tập, vui chơi như những người bạn cùng trang lứa.

Mới đây, chị Victoria Boggiano, một tình nguyện viên đã điều tra thăm
dò về sự kỳ thị và phân biệt đối xử với trẻ em đang sống chung với
HIV/AIDS tại Hà Nội. Hai địa điểm chị chọn là quận Ba Đình gồm các
trường tiểu học Hoàng Diệu, Việt Nam – Cuba, Đại Yên và huyện Ba Vì gồm
các trường tiểu học Vân Hòa, Yên Bài A, Yên Bài B. 20 phụ huynh của
huyện Ba Vì và 40 phụ huynh quận Ba Đình đã được lựa chọn ngẫu nhiên để
tham gia cuộc khảo sát. Một nửa trong số họ có trình độ tốt nghiệp cấp 3
trở lên. Kết quả là 15 người trong số họ không đồng ý cho trẻ có HIV
hòa nhập. 34 người cho rằng đồng ý hòa nhập nếu mọi người được biết từ
trước. 23 người trong số họ đồng ý rằng trẻ em có HIV có thể ở xung
quanh những đứa trẻ khác mà không gây hại cho những đứa trẻ đó. 43 người
nghĩ rằng HIV lây qua vết cắt, chảy máu. Chỉ có sáu người cho bọn trẻ hòa nhập vô điều kiện.

Vì thế, theo chị Victoria Boggiano, phụ huynh cần được tuyên truyền
rằng nếu một người không sử dụng ma túy hay quan hệ tình dục không an
toàn thì sẽ không có nguy cơ lây nhiễm. Họ cũng cần được hiểu về nguy cơ
lây lan HIV trong trường học, điều đó chỉ xảy ra khi số lượng dịch, máu
xâm nhập đủ lớn và lượng VR trong máu trẻ nhiễm “H” đủ lớn (trong khi
trẻ được điều trị bằng thuốc ARV thì virus gần như không có trong máu của chúng)…

“Đây là hậu quả của việc tuyên truyền quá liều”, bác sĩ Nguyễn Trọng
An chua xót thừa nhận. Để tuyên truyền người dân tránh những nguy cơ lây
nhiễm, đã có lúc chúng ta gắn HIV với ma, quỷ, thần chết mà phải tránh
xa. Sự kỳ thị của xã hội là do chính truyền thông gây ra, mà hệ lụy của nó mãi rồi chính giới truyền thông vẫn không gỡ nổi.

Mặc dù Việt Nam có đầy đủ những quy định pháp luật để bảo vệ quyền
lợi cho trẻ nhiễm HIV, từ Luật phòng chống HIV/AIDS đến Luật Bảo vệ,
chăm sóc và giáo dục trẻ em, cùng các nghị định, chỉ thị, công văn liên quan đến vấn đề này, nhưng dường như rất ít khi được vận dụng.

Bác sĩ An cho rằng, đã đến lúc chúng ta dùng đến luật để xử mạnh tay
với những phụ huynh cản trở con đường đến trường, với cả những hiệu
trưởng các trường học không tiếp nhận trẻ nhiễm “H”. Còn luật gia Trâm,
khi đưa ra những điều luật, bà vẫn hy vọng cái tình sẽ đến từ những bậc phụ huynh đối những đứa trẻ vô tội.

Cám cảnh trước những đứa trẻ nhiễm “H” ở Ba Vì, “cô Tiên” của những
đứa trẻ may mắn hơn ở Linh Xuân nói: “Theo tôi, người dân trên địa bàn
đối xử không nhân văn với các em ở Trung tâm Ba Vì. Vì trẻ em vô tội, nó
là hậu quả của một số tai nạn hoặc hành vi người lớn để lại. Khi sinh
ra chúng đã kém may mắn, đáng lẽ phải được bù đắp nhiều hơn, đằng này
lại có những hành vi thiếu hiểu biết, vận động người khác cản bước chân của trẻ đến trường”.

Các cấp, các ngành ở Ba Vì vẫn hứa, bao giờ có đủ điều kiện thì sẽ
cho trẻ nhiễm HIV hòa nhập. Nhưng nhiều người đã đặt câu hỏi ngược lại
rằng: Bao giờ thì mới đủ điều kiện? Nếu xem các em là người bình thường
như những đứa trẻ khác, thì điều kiện nhập học của chúng cũng chỉ giản đơn như những đứa trẻ bình thường mà thôi.

Cuối buổi gặp gỡ đầy cảm động hôm đó, cô bé Lê Thúy Uyên, 17 tuổi của
Trung tâm Ba Vì đã đến gặp cô Tiên và cậy nhờ cô xin cho chúng được đi
học. Nhưng những điều cô Tiên có thể làm với trẻ nhiễm H ở Linh Xuân lại
không thể làm với những đứa trẻ ở Ba Vì. Cô hướng dẫn Uyên đến gặp bà
Lê Thị Kim Dung, chuyên viên chính Vụ Công tác học sinh, sinh viên, Bộ
GD-ĐT cũng về dự hôm đó. Bà Dung đã vuốt tóc an ủi Uyên và hứa với cô bé sẽ tìm cách.

Trong khi đó, tiếng trống trường đã sắp điểm ở khắp mọi miền của đất
nước. Hàng triệu học sinh vẫn đang được thực hiện quyền đến trường của mình…

 

*Bác sĩ, luật gia Trịnh Thị Lê Trâm:

“Theo Nghị định số 69/2011/NĐ-CP ngày 8-8 vừa qua của Chính phủ quy
định xử phạt vi phạm hành chính về y tế dự phòng, môi trường y tế và
phòng, chống HIV/AIDS, hành vi cản trở hoặc từ chối tiếp nhận trẻ em vào
học trong các cơ sở giáo dục thuộc hệ thống giáo dục quốc dân vì người đó nhiễm HIV sẽ bị phạt tiền từ 5 đến 10 triệu đồng”.

*Bác sĩ Nguyễn Trọng An, Phó cục trưởng Cục Bảo vệ chăm sóc trẻ em:

“Chỉ khi hiệu trưởng ký đồng ý chuyển trường hay chuyển lớp cho
học sinh nào đó thì phụ huynh mới chuyển được cho con họ từ trường nay
đến trường kia để tránh trẻ nhiễm HIV. Vì thế, vai trò của hiệu trưởng,
trách nhiệm của thầy cô giáo là ở đâu khi nói đến việc thất bại của họ
trong việc không đưa trẻ đến trường được là do phụ huynh gây sức ép?
Đứng về phía vai trò quản lý nhà nước, phải có những chế tài nghiêm
khắc, những hình thức kỷ luật với những giáo viên, hiệu trưởng nào từ chối việc nhận trẻ HIV và tước quyền học tập của các em”.

HỒNG VÂN

Em, Hướng Dương bị ánh sáng bỏ bùa
Người chăm chút vào em tìm sự thật
Những ánh nhìn dịu dàng và trong vắt
Xoay tròn theo từng sợi sắc mặt trời


Giữ vững quyết tâm phòng, chống Ma túy!
Giữ vững quyết tâm ngăn chặn AIDS!
Vì sự bình yên của gia đình và cộng đồng, toàn dân hãy tích cực tố giác tội phạm!
thanks 1 người cảm ơn Tình_ca cho bài viết.
nguyen.uoc69 trên 06-12-2011(UTC) ngày
Offline Tình_ca  
#4 Đã gửi : 29/08/2011 lúc 10:03:12(UTC)
Tình_ca

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 09-03-2010(UTC)
Bài viết: 1.216
Đến từ: Quảng Trị

Cảm ơn: 34 lần
Được cảm ơn: 116 lần trong 86 bài viết
Mời bạn đọc thêm tại đường dẫn bên dưới, xin cảm ơn bạn đã quan tâm.

Em, Hướng Dương bị ánh sáng bỏ bùa
Người chăm chút vào em tìm sự thật
Những ánh nhìn dịu dàng và trong vắt
Xoay tròn theo từng sợi sắc mặt trời


Giữ vững quyết tâm phòng, chống Ma túy!
Giữ vững quyết tâm ngăn chặn AIDS!
Vì sự bình yên của gia đình và cộng đồng, toàn dân hãy tích cực tố giác tội phạm!
thanks 1 người cảm ơn Tình_ca cho bài viết.
nguyen.uoc69 trên 06-12-2011(UTC) ngày
Offline nguyen.uoc69  
#5 Đã gửi : 06/12/2011 lúc 10:31:28(UTC)
nguyen.uoc69

Danh hiệu: Member

Nhóm:
Gia nhập: 02-10-2011(UTC)
Bài viết: 14
Đến từ: tp ho chi minh

Cảm ơn: 25 lần
Được cảm ơn: 39 lần trong 10 bài viết
Nghẹn ngào...
đây ko phải là lần đầu tiên em đọc được những dòng như thế này. Nhưng khi đọc những dòng này trái tim của em thực sự đã nhói lên, cảm thấy xót thương cho số phận các em - không ai có thể chọn cha mẹ cho riêng mình. Sẽ ra sao nếu mỗi người trong chúng ta vẫn tiếp tục thờ ơ và im lặng trước những ánh mắt ngây thơ và trong sáng ấy. Ánh mắt em khát khao được như các bạn cùng trang lứa, được đến trường lớp, được vui chơi như bao bạn bè khác. Những đứa trẻ bị xem là khác người bình thường chỉ vì em mang trong mình một chữ H. Mỗi em bé đều rất tội nghiệp, các em chỉ là những mầm non chưa biết gì hết...
Bạn hãy sống như thế nào để khi nhắm mắt xuôi tay, mọi người xung quanh ta thì khóc còn ta thì mỉm cười
thanks 1 người cảm ơn nguyen.uoc69 cho bài viết.
Cửu Long trên 06-12-2011(UTC) ngày
Rss Feed  Atom Feed
Ai đang xem chủ đề này?
Guest (2)
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.