Trang chủ HIV  |  Web Link  |  Giới thiệu |  Liên hệ  |  English 
hiv logo

Thông báo

Icon
Error

Đăng nhập


Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to last unread
Tu-an  
#1 Đã gửi : 15/12/2007 lúc 02:39:41(UTC)
Guest
Danh hiệu: Guest

Nhóm:
Gia nhập: 24-06-2009(UTC)
Bài viết: 25.549

Được cảm ơn: 35 lần trong 21 bài viết
<div class="right clearfix" id="box_fat"> <div class="news_detail clearfix"> <h1>Không chết vì bệnh... </h1> <p class="time">Thứ ba, 11/12/2007</p> <p class="space_height">&nbsp;</p> <table cellspacing="4" cellpadding="3" align="right" summary="" border="0"> <tbody> <tr> <td><img alt="" src="http://images.timnhanh.com/tintuc/20071211/big/12duong-dau-voi-hiv_1197363770.jpg" border="1" /></td></tr> <tr> <td width="200"> <p align="center">Đương đầu với HIV </p></td></tr></tbody></table> <h3>Con người ai cũng cũng mong muốn được sống trong tình yêu thương của gia đình. Với những người có HIV/AIDS, tình yêu thương của gia đình, sự "đón nhận, cảm thông, chia sẻ" của xã hội là động lực lớn nhất giúp họ sống và vượt qua bệnh tật. Nhưng khi ngay cả gia đình, cả những người mẹ cũng kì thị, xa lánh họ thì.</h3> <p> <p>Con người ai cũng cũng mong muốn được sống trong tình yêu thương của gia đình. Với những người có HIV/AIDS, tình yêu thương của gia đình, sự "đón nhận, cảm thông, chia sẻ" của xã hội là động lực lớn nhất giúp họ sống và vượt qua bệnh tật. Nhưng khi ngay cả gia đình, cả những người mẹ cũng kì thị, xa lánh họ thì... <br /><br /><strong>1.Khi gia đình ruồng bỏ..</strong> <br /><br />Cái chết của NVS (Gia Lâm, Hà Nội) gây một niềm xót thương cho những người xung quanh và những người cùng cảnh. N.V.S (sinh năm 1980) đã từng tốt nghiệp trường ĐHMT HN. Ngay từ hồi sinh viên, S đã tỏ ra là một hoạ sĩ "lắm tài nhiều tật". Ai cũng chỉ biết S vẽ rất đẹp "mỗi tội" ham chơi cho đến ngày cậu mất vì AIDS. Trước đó vài ngày, khi bệnh của S đã vào giai đoạn cuối thì gia đình mới báo cho cán bộ y tế quận biết. <br /><br />Cán bộ y tế nhờ người đến nhà chăm sóc, động viên S. Lúc này, mọi người mới biết đã từ lâu cậu gần như đã bị chính gia đình mình bỏ rơi. Nơi S nằm "dưỡng bệnh" là một căn gác bỏ hoang, bụi bặm, tăm tối, không ai đoái hoài, chăm sóc. Những đồng đẳng viên đến chăm sóc cậu được 5 lần. Lần đầu tiên họ đến, S còn nói chuyện được. Cậu tâm sự về câu chuyện đời mình, về nỗi ân hận vì những lỗi lầm trong quá khứ và niềm đau đớn xót xa khi bị chính gia đình mình ruồng bỏ. <br /><br />Đến lần chăm sóc thứ 2 thì S chỉ còn sức gật và lắc. Khi những đồng đẳng viên đến chăm sóc S lần thứ 5 thì họ thấy mẹ cậu đã đặt sẵn trên đầu giường một bát hương và một lọ hoa thờ với lý do "cho đỡ mùi". Sự ruồng bỏ của gia đình đã đẩy S đến với cái chết sớm hơn. Anh Hùng (nhóm VNMTS, người đã chăm sóc S đến ngày cuối cùng) cho biết: "Giá như S được chăm sóc, tư vấn tốt hơn thì có lẽ cậu ấy đã không mất sớm như vậy." <br />"Những trường hợp bị ruồng bỏ như S không phải là hiếm, nếu không muốn nói là rất nhiều" anh Dũng - một thành viên của đội chăm sóc bệnh nhân HIV/AIDS cho biết. Cách đây không lâu, anh cũng đã chứng kiến cái chết của T.V.A (sinh năm 76, ở Bắc Giang). Lần đầu tiên Dũng gặp A là lúc A vừa ở trại 06 về, bị sốt kéo dài. Gia đình A tin chắc rằng "đã mắc bệnh này thì nhất định chết mà chết sớm thôi". Từ đó, "thế giới" của cậu chỉ là một cái giường con trong góc bếp nhỏ hẹp ẩm thấp và hôi hám. Cậu không được tiếp xúc với bất kì ai. Bị chính gia đình "bỏ quên" trong xó tối, quá buồn chán, thất vọng và suy sụp về tinh thần, không bao lâu sau thì A qua đời. <br /><br />Có vẻ như đối với những người bị gia đình ruồng bỏ thì cái chết là giải pháp cuối cùng. <br /><br /><strong>2. Kì thị HIV/AIDS - khi nào thì hết hẳn? </strong><br /><br />Chống kì thị với người có HIV/AIDS là một trong số những nội dung truyền thông chính trong hoạt động phòng chống HIV/AIDS từ trước đến nay. Đây là một vấn đề quan trọng nhưng vô cùng nan giải. Anh Hùng (thành viên của nhóm VNMTS) tâm sự: "Gia đình là nơi cuối cùng người có HIV bấu víu, vậy mà ngay cả những người trong gia đình cũng không cảm thông chia sẻ được thì nói gì đến những người bên ngoài, không phải ai cũng đủ hiểu biết để không kì thị chúng tôi. </p> <table style="WIDTH: 208px; HEIGHT: 469px" cellspacing="1" cellpadding="1" width="208" align="center" border="0"> <tbody> <tr> <td>&nbsp;</td></tr> <tr> <td><img alt="" src="http://images.timnhanh.com/tintuc/20071211/Image/22ahiv.jpg" /></td></tr> <tr> <td> <p align="center">HIV tấn công tế bào</p></td></tr> <tr> <td>&nbsp;</td></tr></tbody></table> <p>Có lần, tôi và các bạn trong nhóm đi dán tờ rơi tuyên truyền phòng chống AIDS thì nghe được mấy bà bán hàng gần đó nói: "Bọn HIV này chết sớm chứ làm được gì". Chúng tôi nghe mà buồn lắm, đau xót lắm nhưng cũng đành chịu chứ biết làm thế nào. Mặc dù chắc chắn, nhiều người có HIV vẫn có thể giúp ích được rất nhiều cho cộng đồng trong việc ngăn ngừa và phòng tránh căn bệnh HIV/AIDS".&nbsp;<br /><br />Tâm trạng hoang mang, buồn khi "gia đình còn xa lánh huống chi người ngoài" đã ăn sâu vào một số người có HIV/AIDS, càng khiến họ tự ti và chán ghét cuộc đời, cộng đồng hơn. Như vậy, phải chăng, công tác truyền thông của chúng ta chưa đạt được hiệu quả như mong muốn. Hiện nay, chúng ta đã có pháp lệnh cấm kì thị người HIV, nhưng một lần nữa, anh Hùng lại hoài nghi "Luật thì đã ban hành như vậy nhưng quan trọng là người thực thi luật có làm tốt hay không?<br />&nbsp;<br />Ví dụ như một ánh mắt không thiện cảm, hành động khinh thường, xa lánh hay những câu nói thoá mạ... ai quy thành tội được những thứ đó. Nhưng chính những cái đó lại tác động rất lớn đến tinh thần, mà tinh thần là yếu tố quan trọng nhất trong cuộc sống của người có HIV/AIDS. Sự kì thị giết chết người có HIV/AIDS nhanh hơn con virut HIV/AIDS mà". <br /><br />Xin được mượn lời của anh Dũng (thành viên của nhóm VNMTS, người đã hết lòng chăm sóc cho những bệnh nhân HIV/AIDS và hoạt động phòng chống HIV/AIDS một cách tích cực) để kết thúc bài viết này: "Xoá bỏ hẳn sự kì thị có lẽ còn khá lâu nữa mới làm được. Các nước phát triển họ đã làm việc này từ rất lâu và làm rất nhiều mà khoảng cách về sự kì thị vẫn còn xa, huống hồ VN chúng ta mới làm, mọi thứ còn mới mẻ nên cái ngày xoá bỏ hoàn toàn sự kì thị ấy chắc còn xa lắm. Tôi chỉ dám mong là sự kì thị đó sẽ giảm dần, giảm được chỉ còn 50% là tốt, là mừng lắm rồi". <br /><br />Chúng ta nghĩ gì trước tâm sự thật lòng của người trong cuộc như thế?</p> <p></p> <p class="author">Theo Thời Đại</p></div></div>
Quảng cáo
Offline boyh  
#2 Đã gửi : 15/12/2007 lúc 06:05:56(UTC)
boyh

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 11-03-2007(UTC)
Bài viết: 1.659
Man
Đến từ: HIV/AIDS

Được cảm ơn: 7 lần trong 7 bài viết
Cố lên nào ai kỳ thị chứ kí thị gì nhĩ hê hê con bệnh á .... thôi nào ai nghĩ gì mặc họ chĩ ảnh hứong 1 chút thôi nhưng tốt hơn ko quan tâm đến vấn đế đó làm gì mình cố gắng sống tốt vào trách không phiền tới ai là okie
CD4 2/3/09 = 544
CD4 16/6/09 = 488
CD4 5/12/10 = 800 +

CÁC CÂU HỎI THƯỜNG GẶP HIV/AIDS
Tu-an  
#3 Đã gửi : 15/12/2007 lúc 12:17:43(UTC)
Guest
Danh hiệu: Guest

Nhóm:
Gia nhập: 24-06-2009(UTC)
Bài viết: 25.549

Được cảm ơn: 35 lần trong 21 bài viết
danh dự không sống kỳ thị bắt cứ ai ( hoặc là bệnh gì ) lối sống   suy nghĩ là (đời người coi vậy ngắn ngủi lắm , vậy là con người sao mình không sống hết mình với nhau). hơn thua chi rồi cũng về cát bụi.
Offline dvs  
#4 Đã gửi : 17/12/2007 lúc 02:49:27(UTC)
dvs

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm:
Gia nhập: 16-08-2007(UTC)
Bài viết: 462

Được cảm ơn: 5 lần trong 4 bài viết
Tôi nghĩ các bạn là NCH thì hãy tự cứu lấy mình trước sự kỳ thị của mọi người bằng cách hãy công khai tình trạng của mình với tất cả mọi người và tìm đến các câu lạc bộ để cùng sinh hoạt với mọi người chứ đừng ôm hận mà ra đi sớm đó.
KHI TƯ VẤN CHÚNG TÔI LÀ CHUYÊN GIA.
KHI TRÒ CHUYỆN CHÚNG TÔI LÀ TRI KỶ
HÃY CHIA SẺ VỚI CHÚNG TÔI NHỮNG BĂN KHOĂN CỦA BẠN:01266402668
Offline huy_skidrow  
#5 Đã gửi : 17/12/2007 lúc 06:27:14(UTC)
huy_skidrow

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 10-01-2005(UTC)
Bài viết: 2.217

Cảm ơn: 21 lần
Được cảm ơn: 241 lần trong 124 bài viết
Thật ra, nếu bạn bị lao, bị ung thư, hay bị viêm gan,,,,vẫn bị xa lánh như thường! vào bệnh viện, sẽ thấy các khoa lây có sự phân biệt lớn! Do đó, đừng coi chuyện gì quá to lớn!
Cùng nhau tham gia ký tên đấu tranh quyền lợi của NCH:http://forum.hiv.com.vn/default.aspx?g=posts&t=172763
Tu-an  
#6 Đã gửi : 18/12/2007 lúc 01:55:37(UTC)
Guest
Danh hiệu: Guest

Nhóm:
Gia nhập: 24-06-2009(UTC)
Bài viết: 25.549

Được cảm ơn: 35 lần trong 21 bài viết
đã là con người trong chúng ta ai cũng từ bé lớn lên ao ước mình thế này thế kia. nhưng gì hoàn cảnh nào đó chúng ta không được hiện thực, vậy thôi chuyện gì đến thì nó đến đừng bận tâm nữa.. phài chấp nhân hiện tại mình đang có.

nhưng dù mình có giàu sang hay nghèo khó ( cuối cùng tất cả cũng về cát bụi với hai bàn tay trắng giống như lúc ta mới sanh ra trên cỏi đời này thôi, vậy tại sao lúc chúng ta đang còn trên cỏi đời này không thương với nhau coi nhau như môt đại gia đình hơn thua để rồi chúng ta được những gì khi ta nằm xuống. ( cát bụi vẫn là cát bụi ).
Rss Feed  Atom Feed
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.